Edit:Linhlady
"Ta...... cảm thấy đen tối."
"Không không không, ăn theo như lời tiểu Quả Quả, khẳng định ăn nghĩa kia!"
"Hắc hắc hắc, về sau nếu có ai hỏi ta câu đó, ta cũng trả lời như vậy!"
"Câu trả lời này một chữ hai nghĩa! Một chữ đơn giản, chặt chẽ đại khí......"
"Hu hu hu&...... Tiểu Quả Quả nhà ta không hề thuần khiết."
"Đừng đậu, ta dám cược ăn theo như lời tiểu Quả Quả chính là ăn đơn thuần kia."
"Chúng ta nói chính là ăn đơn thuần kia a! Lầu trên ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
"Đúng vậy nha! Ha ha ha!"
"......"
Mạc Vân Quả thấy người trong phòng phát sóng trực tiếp vừa lòng với đáp án của mình, cô cũng vừa lòng gật đầu, ừ...... Ăn người mình thích gì đó, nghe qua có vẻ thực không tồi!
Thời gian trôi đi, mắt thấy đến lúc Đào Ngải Linh phải rời đi.
Đào Ngải Linh vẫn nhìn Bạch Hiên, một chút cũng không muốn đi.
Mạc Vân Quả thấy Đào Ngải Linh lại đi về, lập tức khó khăn.
Lần này đi về, không biết khi nào mới có thể gặp lại, nói như vậy, nhiệm vụ của cô khi nào mới có thể hoàn thành?
Nghĩ như vậy Mạc Vân Quả quyết đoán quyết định phải tìm cách giữ Đào Ngải Linh lại.
Chỉ thấy cô nhún người một cái, nhảy tới trên người Đào Ngải Linh, bởi vì lực độ quá lớn, Đào Ngải Linh mang giày cao gót, không đứng vững, liền đã té ngã trên đất.
Bạch Hiên chỉ nghe thấy một tiếng thật lớn, thân thể hắn cứng đờ, chân tay luống cuống đứng ở nơi đó.
Hắn nhìn không biết đã xảy ra chuyện gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009414/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.