Edit: Linhlady
"Nắm thảo! Ta thật sự cảm thấy tiểu Quả Quả thật ngưu bức * a!"
"Đồng ý với lầu trên! Tiểu Quả Quả! Nữ thần của ta!!"
"Năng lực quan sát của Tiểu Quả Quả cũng quá tốt đi?"
"Tiểu Quả Quả không nói, ta cũng không hề để ý những chi tiết đó."
"Tiểu Quả Quả! Ôm đùi ôm đùi!"
"Thổ lộ với tiểu Quả Quả!"
"Các huynh đệ, còn do dự cái gì? Xoát lễ vật thôi!"
"Đúng đúng đúng! Xoát lễ vật xoát lễ vật!"
............
Lúc này, nhân số phòng phát sóng trực tiếp đã lên tới 500, mà số người ấn chú ý Mạc Vân Quả, cũng đạt tới 200, chuyện này đối với một chủ kênh mới mà nói, thật là một thành tích không tồi.
Mạc Vân Quả cũng không mấy để ý trong phòng phát sóng như thế nào, nhưng mà khi nghe âm thanh đánh thưởng khoé miệng hơi cong cong, vẫn để lộ ra ngoài chứng tỏ tâm tình cô rất tốt.
Lạc Tử Kiêu nhìn Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia cảm kích.
"Cảm ơn." Hắn mở miệng nói, ngược lại với giọng nghẹn ngào lúc nãy, bây giờ ngữ khí, rõ ràng mang theo một tia vui sướng.
Mạc Vân Quả càng thêm khó hiểu, có vấn đề liền hỏi, luôn luôn là chủ trương của cô.
"Anh vui vẻ cái gì?" Mạc Vân Quả lạnh nhạt hỏi tiếp.
Thật ra Lạc Tử Kiêu không thèm để ý thái độ của Mạc Vân Quả, dù sao từ lúc cô vào đây tới bây giờ vẫn luôn giữ vẻ núi băng kia.
"Tôi vui vẻ, bởi vì thì ra tôi không phải chỉ có hai bàn tay ắng." Khi Lạc Tử Kiêu nói câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009294/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.