Edit: Linhlady
Lạc Tử Kiêu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mạc Vân Quả, cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm, dù sao đối với hắn mà nói, thời gian hắn dừng lại ở trên thế giới này không nhiều.
Có đôi khi Lạc Tử Kiêu nghĩ, vì sao mình lại tới thế giới này? Trở thành người giàu số một số hai thế giới thì như thế nào?
Hiện tại hắn, vẫn là hai bàn tay trắng......
Khoé miệng Lạc Tử Kiêu gợi lên một nụ cười tựa châm chọc, lại tựa giải thoát.
Mạc Vân Quả không cách nào hiểu được tâm tình của Lạc Tử Kiêu lúc này, cô thấy Lạc Tử Kiêu cười, liền cho rằng hắn thực vui vẻ.
"Anh sắp chết rồi." Mạc Vân Quả mở miệng nói, trong giọng nói mang theo một tia khó hiểu, "Vì sao còn muốn cười?"
Lạc Tử Kiêu sửng sốt, vì sao muốn cười? Kỳ thật hắn cũng không biết, hắn chỉ là muốn cười mà thôi.
Mạc Vân Quả thấy Lạc Tử Kiêu không trả lời, liền lại hỏi một lần.
Ở trong mắt Mạc Vân Quả, trên thế giới này, không có chuyện gì là không có lý do, tồn tại tức có lý do, đây là tín ngưỡng cô luôn thờ phụng.
Lạc Tử Kiêu thấy Mạc Vân Quả vẫn luôn hỏi mình, chỉ có thể là bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Đại khái, tôi là cười chính mình nỗ lực cả đời, đến cuối cùng, vẫn là hai bàn tay trắng đi." Đây cũng là lý do duy nhất hắn nghĩ ra được.
Mạc Vân Quả hơi hơi nhíu mày một chút, hiển nhiên là không đồng ý với câu nó của hắn.
"Anh không phải hai bàn tay trắng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-song-truc-tiep-kim-chu-cau-danh-thuong/1009293/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.