Chương trước
Chương sau
Đơn giản quái vật cũng đuổi theo, Thẩm Bân cũng không tiếp tục quấy rối, buông tay để Diêm Hình phát huy.
Cái gì là trạng thái vô định? Trạng thái vô định chính là giờ phút này quái vật hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Thẩm bân, rõ ràng trước đó không lâu còn nhất định ép cậu vào chỗ chết, hiện tại lại đem tất cả thù hận đặt lên trên những người khác.
Ví dụ như cậu đứng ở phía sau Diêm Hình, bên cạnh còn có rất nhiều tóc đen có thể vòng qua hắn quấn lên người Thẩm Bân, nhưng cũng không hề hành động, giống như cậu là người trong suốt.
Còn nữa, quái vật chỉ là trong lòng có hận mà thôi, Thẩm Bân trùng hợp chỉ là người còn sót lại, đúng như lời quản gia nói, tất cả sự tình năm đó không liên quan gì tới cậu, người có liên quan đều đã chết hết rồi.
Cho nên có thể làm gì bây giờ? Thẩm Bân cùng lắm chỉ là sự ký thác của nỗi thù hận của ả, cho dù không có loại ký thác này, nên hận vẫn là phải hận, chẳng qua biến thành giết người không mục đích.
Quái vật đã không thể quay đầu lại, quản gia không tìm được thi thể là vì khi ả bị ném vào cống thoát nước, ở trong nơi dơ bẩn kia nhiều năm, làm bạn với chuột với gian.
Ả không biết bản thân sao lại ở đây, nhìn thấy thi thể của mình bị găm bị cắn đến hết, phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật là gì? Có những nỗi hận, tình nguyện hôi phi yên diệt còn hơn là đạt được tái sinh.
Huống chi quái vật đã không còn cơ hội tái sinh, thời gian qua rất lâu, cho dù thi thể có được an táng lần nữa, linh hồn cũng sẽ lưu lại tại chỗ, không được yên giấc ngàn thu.
Đây cũng là lý do vì sao quái vật không báo cho quản gia mình ở nơi nào, để ông đem thi thể của mình dọn đi.
Diêm Hình hiện tại đối đầu với quái vật, rõ ràng cảm giác có chút cố sức, hắn nghĩ không ra mới qua một ngày thôi, đối phương làm cách nào tăng trưởng thực lực nhanh như vậy?
"Diêm Hình cẩn thận phía sau!"
Thẩm Bân ở cách đó không xa nhìn mà trong lòng run sợ, tuy cậu không chết được, nhưng thực lực không tăng lên, vẫn không thể giúp được điều gì như cũ, chỉ có thể nhắc nhở.
Sắc mặt Diêm Hình cực kỳ lạnh lùng, trong ánh mắt mang theo sát khí nghiêm trọng, nếu quái vật đã trưởng thành tới mức này, lúc này nhất định phải giải quyết, nếu không người chết chính là mình.
"Đi tầng hầm ngầm." Diêm Hình đưa lưng về phía Thẩm Bân nói.
Thẩm Bân không rõ vì sao muốn đi tầng hầm ngầm, nhưng quái vật liên tục xông về phía trước, bọn họ chỉ có thể lui về phía sau, hai người ưu tiên lựa chọn phương hướng tầng hầm ngầm.
Cửa tầng hầm ngầm so với nơi khác có vẻ dày nặng cao lớn hơn, nơi đây không khí không thể lưu thông, xung quanh tràn đầy mùi ẩm mốc hỗn tạp, Thẩm Bân còn chưa mở miệng hỏi có mở được cửa này không? Diêm Hình tới gần liền nhanh chóng dùng chân đạp một cái.
Ầm vang một tiếng vang lớn, ngay cả quản gia ngồi ở phòng khách tầng một cũng nghe được, sau khi nhận ra thanh âm từ chỗ nào vọng tới, vội vàng đuổi tới, từ xa đã hô lên: "Tầng hầm ngầm là bom! Không thể động!"
Số lượng bom bên trong, có thể khiến toàn căn biệt thự san thành bình địa.
Sáng ngày hôm qua khi Diêm Hình điều tra biệt thự phát hiện nơi này, tuy không mở cửa xem thử, nhưng mùi thuốc nổ như có như không trong không khí là thứ hắn rất quen thuộc.
Mặc kệ là vì mạng của mình cũng được, hay là không muốn quái vật chết đi cũng được, dù sao quản gia đều phải đến nhắc nhở ả ngăn cản hành động điên cuồng của Diêm Hình.
Nói chung, khi thực lực của quái vật đạt tới trạng thái hoàn toàn bất khả chiến bại, thì game này cũng gần đến lúc kết thúc, người chơi có thể mở ra thông đạo trở về hiện thực.
Đừng nghĩ tới việc tiêu diệt quái vật, trò chơi sẽ không ra cái loại BUG để người chơi đánh bại quái vật, đồng quy vô tận thì được, nhưng Diêm Hình không chuẩn bị cho lần đầu chơi game liền chết.
Hắn vẫn luôn đang đợi giao diện dữ liệu của mình xuất hiện hai chữ 'Thông quan'.
Sau khi quái vật nghe được lời quản gia nói, điên cuồng công kích Diêm Hình, hắn trốn càng ngày càng cố hết sức, mèo đen lúc này đang run bần bần dùng tứ chi ôm chặt lấy mắt cá chân của Thẩm Bân.
Cuối cùng, trò chơi xuất hiện chữ 'Thông quan', Diêm Hình vươn tay click vào một cái, một dòng xoáy giống như lỗ đen xuất hiện, nhìn như sâu không lường được, lại là hi vọng của người chơi.
Trong tay Diêm Hình lại lần nữa xuất hiện cái bật lửa S.T.Dupont kia.
"Thuốc nổ?" Thẩm Bân lẩm bẩm ra hai chữ này, Diêm Hình ngẩng đầu nhìn cậu một cái, thân hình chững lại.
Từ trước tới nay hắn là loại người nghiêm khắc chấp hành kế hoạch của bản thân, lúc này lại trở nên do dự hiếm thấy.
Nhưng quái vật không hề do dự, tóc đen lập tức hất bật lửa trên tay hắn ra, càng thêm điên cuồng tấn công về phía Diêm Hình.
Đáng chết! Vừa rồi rõ ràng có thể hoàn mỹ giải quyết sự tình, ngay sau đó hắn không chỉ không thể giết chết quái vật, thậm chí ngay cả thông đạo thông quan cũng không thể tiếp cận.
Sắc mặt Diêm Hình càng ngày càng âm trầm, với hắn mà nói Thẩm Bân chỉ là NPC mà thôi, vô luận có chết hay không đều là giả dối, hắn không rõ vì sao bản thân phải do dự! Không dưng mất trắng cơ hội!
Thẩm Bân khom lưng đem con mèo đang ôm cổ chân cậu ôm vào trong ngực, như có như không thở dài một tiếng: "Hiện tại chỉ có thể ủy khuất ngươi." Cậu nói với mèo đen.
Mèo đen: ".....?" Không biết vì sao, nó cứ cảm thấy bản thân bị chơi xỏ....
Thâm Bân nhặt bật lửa lên, không nói hai lời lao về phía Diêm Hình, đẩy hắn về phía lốc xoáy thông quan la lớn: "Tôi nói rồi sẽ báo đáp anh."
Tuy quái vật xem nhẹ Thẩm Bân, nhưng cũng không mù, ngay lập tức mới phát hiện bật lửa làm sao đã ở trong tay người khác?
Diêm Hình nghe thấy cậu nói, trong khoảnh khắc biến mất ở chỗ thông quan bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Bân, lại thấy đối phương đã bật bật lửa ném về trung tâm chỗ thuốc nổ, "cô gái" xinh đẹp lạ lùng ở đằng xa lập tức bị ánh lửa cắn nuốt.
Màn hình phát sóng trực tiếp lập tức đen.
Ngoại trừ trong lúc người chơi còn trong game, một khi trở lại hiện thực sẽ tự động che chắn, tận đến khi người chơi bắt đầu trò chơi tiếp theo, phòng phát sóng trực tiếp mới tự động khởi động.
Nhưng không có hình ảnh cũng không ảnh hưởng tới việc đánh chữ của các bạn nhỏ đáng yêu vây xem, trong phòng phát sóng trực tiếp của Diêm Hình đầy tiếng quỷ khóc sói gào:
Ba lần: A a a a!!! Vì sao! Chị gái nhỏ của ta! Ta khóc rồi ~
Cẩu Đản đầu thôn: Chủ blog không có chút đau lòng nào với chị gái nhỏ sao?! Sao có thể tàn nhẫn như vậy!
Anh béo ở phố bên cạnh: Đây là kết cục không còn cách nào sao? Chủ blog đi rồi, quái vật bất tử chị gái nhỏ cũng sẽ chết, cho nên biện pháp tốt nhất chính là chị gái nhỏ cùng quái vật đồng quy vô tận.
Mộ Bạch Thầm: Ta nhìn thấy tình yêu cổ tích, ta lại tin tưởng trên đời có tình yêu đích thực hu hu hu~
Người trẻ tuổi: Aiz, ta đã thấy thật nhiều NPC thậm chí vì một câu hứa hẹn của người chơi mà rơi vào kết cục nhà tan cửa nát, NPC trong game không phải lấy ra từ gen của nhân loại ở địa cầu cổ sao? Có phải người ở địa cầu cổ đều đặc biệt coi trọng tình cảm?
Cam Ly: Bỗng nhiên muốn trở về thời đại địa cầu cổ, nói một đoạn tình yêu vĩnh viễn không chia tay.
......
Đây đều là lời tương đối lý trí trên mạng, còn có rất nhiều spam hò hét chị gái nhỏ đừng chết, cùng với thảo luận suy đoán Diêm Hình rốt cục có thích Thẩm Bân hay không.
Mà làm đương sự, Diêm Hình vì hành động cuối cùng của Thẩm Bân khiến trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh.
Sau khi ra khỏi trò chơi rời khỏi khoang dinh dưỡng, Diêm Hình nhìn cái bật lửa cách đó không xa, nhất thời thất thần.
Cũng là loại S.T.Dupont, màu vàng đen, bị hắn tùy tay cầm lấy nhìn hồi lâu, tiếp theo bật lửa châm thuốc lá, hút một hơi thật sâu.
Đây là biểu hiện khi Diêm Hình bực bội, cho dù thời đại ngày nay sự nguy hại của thuốc lá đối với con người gần như bằng không, nhưng ngày thường hắn cũng không hay hút thuốc.
Quang não trên cổ tay sáng lên, có điện thoại gọi tới, Diêm Hình nhìn thoáng qua rồi ấn nút nhận.
Bên kia là một giọng nam khoảng 50 tuổi: "Thưa ngài, dữ liệu trò chơi ngài thực nghiệm đã ra."
Diêm Hình lạnh lùng nói: "Hủy diệt dữ liệu Thẩm Bân."
Đối diện: "......Vâng."
Diêm Hình có được câu trả lời liền ngắt quang não.
Ngày nay, quang não liền tương đương với máy tính và điện thoại di động của địa cầu cổ kết hợp lại, có thể lên mạng có thể chơi game gọi điện thoại, hơn nữa các loại hình thái thiên kỳ bách quái, có loại là vòng cổ, vòng tay, của Diêm Hình là hình thức đồng hồ đeo tay.
Sau khi hút một điếu thuốc, lại ngồi trong phòng yên lặng một lát, Diêm Hình lại trở nên bận rộn, vô luận việc lớn tới cỡ nào, hắn trước sau có thể rất nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, huống chi NPC vốn không có thật.
......
Bên kia, trong hư không vô tận, mèo đen nổi giận đùng đùng nhìn Thẩm Bân: "Cũng may sau khi Diêm Hình rời đi, ta có thể lập tức đem ngươi rời khỏi cái thế giới đó, nếu không ngươi liền chờ cùng bị nổ tan xác với bom đi, quá nguy hiểm!"
Mà người nào đó nghe được mèo đen nói mới hậu tri hậu giác kinh hoảng nói: "Trạng thái vô định mà ta cũng sẽ chết?"
"Đương nhiên, tùy thuộc vào tình hình, không ai có thể cứu ngươi khỏi sự hủy diệt của thế giới hư không", mèo đen lại lần nữa cảnh cáo cậu: "Người chơi sẽ không chết thật, nhưng người thì sẽ, cho nên người về sau còn làm như vậy nữa không?"
Thẩm Bân thành thành thật thật lắc đầu: "Sẽ không, ta không phải muốn lưu lại một cái ấn tượng tốt cho trai đẹp hay sao, người lạnh nhạt khó tiếp cận như vậy, không cho hắn nhớ kỹ ta, cứ cảm giác là nét bút hỏng."
Mèo đen: "......Cầu xin ngươi ít lẳng lơ một chút đi, ta còn là ấu tể, tóm lại an toàn là số một!:
"Ừ...." Thẩm Bân thấy nó thiếu chút nữa nhảy dựng lên vì tức giận, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nơi này là đâu? Tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Quanh thân trên dưới toàn là hư không, cậu giống như một hạt bụi đang trôi nổi trong hư vô, nếu không phải không có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, thậm chí Thẩm Bân còn phân không rõ mình đang đứng hay nằm.
Mèo đen cũng lười tức giận với cậu, ai bảo Thẩm Bân là ký chủ buộc định với nó chứ? Nếu chết thật thì mình cũng không có chỗ tốt, liền giải thích nói: "Nơi này là giao giới của thế giới giả thuyết, hiện tại chúng ta có thể đi tới thế giới tiếp theo tiếp tục làm nhiệm vụ, muốn xuất phát chưa?"
Trong đầu Thẩm Bân thoáng chốc hiện lên khuôn mặt của Diêm Hình, thở dài: "Có lẽ về sau sẽ chẳng bao giờ gặp được một anh chàng đẹp trai như vậy nữa, thôi chúng ta đi tới thế giới tiếp theo đi."
Mèo đen: "......" Không muốn nói chuyện.
......
Ban đêm, trong ngôi làng nhỏ hẻo lánh yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang trải rộng, vầng trăng cao cao treo trên bầu trời, tỏa sáng một cách yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Hai người đàn ông cao to đi lang thang trong thôn nói chuyện phiếm.
Người mặc áo sơ mi màu xám cũ mở miệng trước: "Rốt cuộc lão Tưởng là chết như thế nào? Mọi người đều nói bị quỷ ám." Cậu sau nói nhỏ giống như sợ phạm phải điều kiêng kị.
Mà một người đàn ông cao to khác mặc áo lót có vẻ tùy tiện hơn nhiều: "Người già rồi, chết không phải là bình thường sao? Già không chết mới là không bình thường."
Áo sơ mi xám cũ: "Suỵt! Nói nhỏ thôi."
"Sợ cái gì! Lá gan mày quá nhỏ, đi theo tao hai năm rồi đấy." Người đàn ông cao to mặc áo lót vừa nói vừa nhìn về bờ sông cách đó không xa, nơi đó có một cô gái đang giặt quần áo.
Người đàn ông cao to mặc áo lót nhìn về phía người đàn ông mặc áo sơ mi xám cũ: "Làm?"
Người sau cười đểu giả: "Làm!"
Hai người lặng lẽ tới gần cô gái, từ phía sau một tay che miệng cô lại, kéo vào trong bụi cỏ cách đó không xa.
Cô gái liều chết giãy giụa muốn kêu lên, đáng tiếc trước sau không phải là đối thủ của hai người đàn ông quanh năm làm việc nhà nông, hai ba cái nữa liền bị kéo hết quần áo, lại nghe thấy có người thình lình lên tiếng nói: "Các ngươi đang làm gì?"
Hai người đàn ông còn tưởng bị người phát hiện, ngẩng đầu lên nhìn, một "cô gái" mặc váy dài màu trắng đứng ở nơi xa, đưa lưng về phía ánh trăng, nhìn không rõ mặt.
"Quỷ a a ——" hai tiếng hét thê lương thảm thiết xuyên tạc màn đêm, co giò mà chạy.
Vừa tới thế giới này Thẩm Bân: "?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.