Diêm Hình lạnh lùng nhìn cậu, khi Thẩm Bân cơ hồ sắp nhụt chí khí, hắn mới lên tiếng: "Được." Thẩm Bân thiếu chút nữa chưa phản ứng lại được: "Thật sao?" Cậu vừa mở miệng liền che miệng lại, rất sợ đối phương đổi ý, sau đó lập tức nói: "Vậy đi thôi, việc này không nên chậm trễ." Diêm Hình: "......" Kỳ thật hắn chỉ muốn nhìn xem người nào đó sẽ làm như thế nào đối với thứ mình muốn trước khi hắn đồng ý thôi, nếu đơn giản chỉ là sở thích cá nhân, sao có thể nghiêm trọng đến vậy? Còn dùng bốn chữ 'không nên chậm trễ' này để hình dung? Cho nên hắn không nói tiếp nữa, chỉ đi theo Thẩm Bân đi tới phòng quản gia mà thôi. Mèo đen vây xem đến tận bây giờ: "....." Cư nhiên có thể thành công? Mà các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp làm người đứng xem, cũng có không ít người suy đoán có phải Thẩm Bân là người nắm giữ manh mối quan trọng của trò chơi hay không, cho nên mới có sở thích kỳ quái này. Đương nhiên vẫn có vài người thích yy liền cảm thấy, Thẩm Bẩn giống như lời cậu nói thay quần áo là để cho Diêm Hình xem, không có gì sai. ...... Cửa phòng quản gia khóa chặt, Thẩm Bân tránh sang bên cho Diêm Hình: "Mời ngài bắt đầu biểu diễn." Diêm Hình: "......" Diêm Hình không muốn nói gì, chỉ có thể trực tiếp động thủ. "Aiz, cánh tay này của anh, không tham gia vào đội phá dỡ di dời thật đáng tiếc." Thẩm Bân nói. Diêm Hình vẫn như cũ không lên tiếng, chỉ là ánh mắt nhìn như bất biến của hắn, tựa hồ tràn ra chút sát khí. Thẩm Bân lập tức câm miệng, dẫn đầu đi vào phòng, vươn tay ném mèo đen xuống đất. 180 độ xoay mòng mòng mèo đen: "......mèo!" Dùng sức kêu một tiếng về phía Thẩm Bân, cho dù nói căn bản sẽ không bị thương, bỗng nhiên bị ném như vậy cũng rất dọa mèo nha. Thẩm Bân xua xua tay với nó ý bảo bản thân có chừng mực, sau đó lập tức đi về phía tủ quần áo, tìm nữ trang. Nhưng vừa mở ra liền thấy, bên trong chỉ có mấy bộ nam trang của người già? Cậu nghi hoặc nhìn Diêm Hình. Không cần phải nói, hắn liền hiểu ý tứ của cậu, ánh mắt chỉ về một chỗ. Thẩm Bân lại theo ánh mắt đối phương đi tới, mới nhìn thấy treo hai bộ nữ trang, đều được cất giữ rất cẩn thận, một bộ trong đó vẫn còn mác, vừa thấy chính là quần áo mới. Lúc trước, khi quái vật vẫn còn là con người, bộ quần áo này là ả mặc khi phát sinh quan hệ với quản gia, xong việc không cần quần áo nữa, quản gia lại giặt sạch rồi cất đi. Có thể nói vô cùng si tình. Còn một bột quần áo khác chưa có ai mặc có thể xem như một giấc mộng đi. Quản gia còn nhớ lúc mới gặp ả, cô gái ấy cười xinh đẹp như nào, sau lại nhìn thấy một bộ váy màu trắng cực kỳ thích hợp cô, liền mua, đáng tiếc chưa từng có cơ hội tặng đi. Thẩm Bân vươn tay tháo bộ váy xuống, rất dài, có lẽ con gái mặc thì phải đi giày cao gót 7cm mới không đến nỗi quét đất. Cậu than nhẹ một tiếng, váy ngủ còn mặc nổi, nên cũng không ngại quần áo trước mắt, quay đầu nhìn về phía Diêm Hình: "Hai phút, nhất định phải chờ tôi!" Diêm Hình mặt không tỏ vẻ gì khác, Thẩm Bân liền đi vào phòng thay quần áo. Nói là hai phút, thực tế dây dưa hơn cả năm phút, cậu mới ôm theo áo khoác của Diêm Hình đi ra, sắc mặt ửng hồng, thế nhưng lại bất ngờ khiến cả người càng trở nên xinh đẹp hơn. Khi mặc váy ngủ thì cảm thấy thật xấu hổ, còn cái váy trắng này, dài đến mắt cá chân nên trông có vẻ ngây thơ hơn một chút, cậu cảm thấy bản thân sắp bị nhiệm vụ nữ trang nhúng tràm.... Trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức chia làm ba phương tám hướng, một hướng hét nữ thần, một đợt hò hét chủ blog thật diễm phúc, còn có một phương thì khóc thút thít nam thần hoặc nữ thần của ta sẽ không thật lăn giường chứ! Chừa cho chúng ta chút gì đó suy nghĩ đi! ....... Diêm Hình nhìn cậu một cái, trong lòng kỳ thực có chút kinh ngạc, Thẩm Bân so với trong tưởng tượng của hắn còn xinh đẹp hơn. Đáng tiếc trong miệng Diêm Hình cũng không nói ra lời gì, sắc mặt không có chút biến đổi mở miệng nói: "Tôi hi vọng cô có giải thích rõ ràng hơn, chứng ở sạch không thể quan trọng hơn sống chết." Đây xem như thù lao sao? Chấp nhận trông chừng cho mình thay quần áo, chính là chờ cái đáp án này nhỉ. Thẩm Bân bất mãn trừng mắt với hắn một cái: "Sao anh không tin tôi? Thay cái quần áo mà thôi, thuần sạch sẽ, nói chuyên môn cho anh xem anh cũng không tin." Khóe môi Diêm Hình mím chặt, không hỏi tiếp nữa, xoay người liền đi, nện bước nhanh hơn cả lời nói, Thẩm Bân nhanh chóng đuổi theo, lại bị hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm một cái: "Đừng đi theo tôi." Không hề giống nói đùa một chút nào. Thẩm Bân lập tức hiểu ra, đối phương vì mình không nói thật nên không vui, thậm chí có chút tức giận, nhưng cũng không có cách nào, cậu cũng không thể nói thẳng là nhiệm vụ nhỉ? Thẩm Bân vẫn muốn đuổi theo, Diêm Hình lại vươn tay đóng cửa phòng, rầm một cái tiếng đóng cửa ngăn lại bước chân, khi cậu lại mở ra cánh cửa, đã không còn bóng dáng đối phương. Mèo đen không nhanh không chậm đi tới: "Ngươi đã thu thập ba bộ nữ trang, tiến vào trạng thái vô địch, không cần đi theo sau lão đại nữa." Thẩm Bân lúc này có thể nói là buồn vui lẫn lộn, vui là vì mạng nhỏ của mình cuối cùng cũng giữ được, buồn là vì trai đẹp siêu cấp không chừng đã chán ghét mình rồi. Này ai chịu nổi? "Ta cũng không sợ" Thẩm Bân thở dài: "Ta lo hắn có nguy hiểm, quái vật kia nhìn thế nào cũng không phải ăn chay, ta ở trạng thái vô định nói không chừng còn có thể bảo vệ hắn." Mèo đen: "Kỳ thật là ngươi thèm trai đẹp phải không?" Thẩm Bẩn lời lẽ chính đáng: "Không, ta rõ ràng là thèm cơ thể của trai đẹp." Mèo đen: "....." Rồi rồi rồi, vẫn là người lẳng lơ nhất. Phòng phát sóng trực tiếp lúc này không ít nam giới đang ồn ào, ở đâu có người đàn ông nào như vậy? Cư nhiên có thể nhẫn tâm đối đãi với 'nữ thần' như vậy! Diêm Hình xác thực tâm tình rất không tốt, thậm chí không tốt đến mức vượt qua chính hắn dự đoán. Bình thường khi đối đãi với người không thể thẳng thắn thành khẩn, hắn chỉ cần không tiếp xúc, hoặc là vừa đe dọa vừa dụ dỗ đối phương là được, tuyệt đối sẽ không tức giận. Nhưng hôm nay đã đánh vỡ cái lệ thường này, Diêm Hình xong việc suy tư một lát, cảm thấy bản thân cần phải điều chỉnh lại tâm thái, hắn không nên để bụng với một NPC như vậy. Trong hiện thực cũng chưa có người trong lòng, sao lại có thể bị một NPC nắm giữ? ........ Buổi chiều, rốt cục quái vật cũng tiêu hóa xong, mới đầu không đi tìm Thẩm Bân phiền toái, chỉ là khổ cho đám NPC kia, các loại bị truy đuổi cắn nuốt. Phòng khách tầng một loạn thành một đoàn, quản gia muốn ả dừng tay cũng vô dụng, quái vật đã bỏ đi lớp da của Hứa Vĩnh Bình, đại sát tứ phương. Người đàn ông cao to vội vàng chạy lên tầng hai, trực tiếp đối diện Thẩm Bân liền bị tóc đen xuyên qua ngực, nhưng trên mặt hắn ngoài hoảng sợ ra, cẩn thận quan sát, đáy mắt thế nhưng lại tràn đầy giải thoát. Chết, còn tốt hơn là sống mà giống như xác chết biết đi. "A ahhhhh ——" Cho dù Thẩm Bân ở trạng thái vô định cũng bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ, há miệng kêu to. Diêm Hình cách đó không xa nghe thấy giọng cậu, lập tức nhanh chóng đuổi lại đây, trái tim không thể khống chế kịch liệt nhảy lên. Thẩm Bân kêu xong liền chạy, ở chỗ rẽ va mạnh vào Diêm Hình, hắn phản ứng nhanh chóng lui bước giảm đi hơn nửa lực đạo, cũng vươn tay bắt được cậu. Mỗ nam chính là loại mở miệng ra là có thể thả thính khắp nơi, lập tức vòng hai tay qua vòng eo tinh tránh của Diêm Hình: "Tôi sợ." Giọng nói còn mang theo làm nũng. Cách đó không xa một con mèo đen như tàn ảnh phóng đi, nghe thấy giọng nói đó thiếu chút nữa trượt chân. Diêm Hình lập tức cầm lấy cánh tay bên hông mình, đem cái người giống như bánh nếp kéo ra khỏi người mình, hắn đã nghĩ thông suốt, ý đồ ngăn cản bản thân mềm lòng với Thẩm Bân. Tuy vừa rồi trong nháy mắt hai người tiếp xúc kia, tim hắn vẫn đập lỡ một nhịp......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]