Nếu như lỗi lầm có thể xin được, nếu như con người ta không cần phải chạytheo những thị phi ở đời, vậy thì câu nói "đời là bể khổ" sẽ chẳng cólí do để tồn tại.
Những đạo lí này, trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng chẳng ai muốnthừa nhận nó.
Phù Sinh tỉnh dậy từ cơn mộng mị, tịch dương bên ngoài đã trôi về phíatrời tây. Ánh sáng trong giờ khắc tàn lụi làm căn phòng đỏ au như một bể máu.Chắc mình ngủ đã lâu lắm, cô nghĩ thầm. Chống tay xuống giường định ngồi dậy,nhưng chỉ gượng lên tới giữa chừng, cô liền cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ đỡmình dậy.
Ngước lên, ánh mắt cô chạm phải chiếc cằm của Lâm Sóc. Trầm ngâm mộtchút, cô chuyển hướng nhìn về chiếc ghế sô pha không xa, quả nhiên thấy chiếclaptop của hắn đang mở sẵn, đặt ở đó.
Đợi cho hắn đỡ mình ngồi dậy xong xuôi, cô mới cất tiếng; "Không tớicông ty không hay lắm đâu."
Hắn tỏ vẻ không để tâm tới ý của cô, "Anh muốn ở cạnh em."
"Tôi rất khỏe." Cô trả lời, giọng nói ẩn chứa ý cự tuyệt.
"Phù Sinh."
Hắn ngồi bên mép giường, trên sống mũi hờ hững một cặp kính. Có lẽ vì làmviệc quá độ nên hắn bị cận nhẹ, bình thường hắn không ưa đeo kính, nói rằng cặpkính rất vướng víu. Thật ra, cô lại thích nhìn hắn đeo kính. Có lẽ vì hiếm khiđược thấy nên cảm giác đẹp hơn nhiều.
"Chúng ta cứ phải như vậy mãi sao? Cứ mãi nói những lời cay nghiệtvề nhau, mãi làm tổn thương, giày vò nhau, nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-ro/2778971/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.