Cho tới khi bác sỹ tới để xử lý vết thương cho hai người, Hướng Phù Sinhmới được đưa từ trong bếp ra ngoài. Vết thương của cô rất sâu, nhưng may mắnkhông động vào xương cốt. Vết thương trên cánh tay Lâm Sóc ngược lại rất nghiêmtrọng, không thể cầm được máu, nhưng hắn nhất quyết không chịu đi bệnh viện,còn dặn dò người làm giữ kín tuyệt đối chuyện cãi vã của hai người, chỉ coi nhưsự cố.
Phòng bếp nhanh chóng được dọn dẹp chỉnh tề sạch sẽ như thường ngày, chỉcó trên cửa ra vào vẫn còn những vết trầy xước, như một minh chứng cho cuộctranh chấp đã từng xảy ra. Có điều, cửa có thể sơn lại, hoặc có thể đổi hẳnchiếc mới, còn lòng người, những tổn thương cả hai để lại cho nhau, cần baonhiêu thời gian mới có thể thật sự lành lặn, nguôi ngoai?
Hướng Phù Sinh chẳng còn hơi sức để nghĩ nữa, vết thương trong lòng bàntay đau nhức liên tục khiến tâm tư cô cũng bị khuấy động theo. Cô cuộn tròntrốn ở góc phòng, tự nhốt mình trong bóng tối.
Những liều lĩnh và manh động trước đó giờ đã biến mất không còn chút dấuvết, nhường chỗ cho nỗi sọ hãi tràn ngập. Hắn nhất định sẽ báo thù. Hắn thể nàocũng có cách khiến cô càng đau khổ, càng đứt ruột đứt gan.
Dù cô chẳng thể nghĩ ra mình còn gì để mất, nhưng cô biết hắn là kẻ cókhả năng tạo ra một địa ngục không đáy để đày ải những kẻ mà hắn muốn trả thù.
Cô uất ức, cô sợ hãi, cô cô độc, cô oán hận và cũng bất lực. Muốn mượnnước mắt để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-ro/2778969/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.