“Thiếu gia, ngài không có việc gì chứ?”
“Thiếu gia, thân thể ngài có sao không?”
Nháy mắt khi hai danh hộ vệ đỡ lấy Bắc Minh, thì bước chân y cũng lảo đảo, nhất thời sắc mặt trở nên thập phần tái nhợt, trên trán còn toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, hết thảy mọi thứ đều thuyết minh rằng lúc nãy là y cố gắng chống đỡ.
Bà mối đau lòng cầm lấy khăn lụa thay Bắc Minh lau đi mồ hôi trên trán: “Hôm nay, thiếu gia nói rất nhiều, sợ là mệt!”
Nghe vậy, khóe mắt Âm Tế Thiên không khỏi giật giật: “……”
Lời này nghe giả tạo quá đi, từ lúc hắn bắt đầu nhìn thấy Bắc Minh, câu nào có thể ngắn gọn thì y liền ngắn gọn, hơn nữa, đem toàn bộ lời Bắc Minh từng nói cộng lại chẳng biết có vượt qua 30 chữ hay không.
Hắn thật sự nghĩ không ra Bắc Minh mệt là do đâu?
“Hẳn là thiếu gia đi đường quá nhiều, cho nên mới mệt mỏi!”
Trong đó, một danh hộ vệ có chút thầm oán liếc mắt nhìn Âm Tế Thiên, trước đó, thiếu gia còn cùng thiếu phu nhân đi đường suốt nửa canh giờ.
Âm Tế Thiên nhíu nhíu mày.
Lời hộ vệ nói là thật, tuy nhiên không phải Bắc Minh đã đến cao kỳ Kim Đan sao?
Làm thế nào mà thân mình suy yếu như vậy?
Lúc nãy, Tiềm trưởng lão nói Bắc Minh tại cao kỳ Kim Đan đình trệ hơn mười năm, chẳng lẽ mười năm trước đã phát sinh chuyện gì, cho nên mới dẫn đến việc thân mình Bắc Minh ốm yếu như thế?
Khi Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, Bắc Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/6277/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.