Âm Tế Thiên bị Bắc Minh lôi kéo rời đi đường tắt, lập tức kéo cái tay đang bị bắt lấy, người cũng không quay lại đằng sau mà tiếp tục đi lên phía trước. Lúc hắn biết cô nương đêm qua kia là Bắc Minh, mà Bắc Minh cũng chính là ‘phu quân’ của hắn, hắn thật sự không thể nào nhìn Bắc Minh với sắc mặt hòa nhã được. Đôi mắt bình tĩnh của Bắc Minh xẹt qua một tia kinh ngạc, nhìn bàn tay của chính mình, tựa như có chút không tin Âm Tế Thiên có thể giãy khỏi tay hắn. Thực nhanh hắn thu liễm lại cảm xúc, giống như người thủ hộ, yên lặng không tiếng động mà đi theo phía sau Âm Tế Thiên. Nhìn thân ảnh phía trước đang hờn hờn dỗi dỗi, sự tức giận bởi vì Âm Tế Thiên chạy trốn, hiện tại bất tri bất giác tan thành mây khói. Lúc Âm Tế Thiên lần thứ mười ba quay lại chỗ cũ, khóe miệng Bắc Minh không khỏi gợi lên ý cười kín đáo. “Gặp qủy!” Âm Tế Thiên buồn bực mà đứng ở chỗ ngã tư, đi đến nửa canh giờ, bản thân cứ giống như chỉ vòng quanh một chỗ. Bắc gia thực sự quá lớn, hơn nữa mỗi cái sân đều có bố cục, bài trí thậm chí đến loại hoa trồng cũng giống nhau như đúc, tối buồn bực chính là, thế nhưng một người cũng không thấy xuất hiện để hỏi đường. A! Không! Ở đằng sau vẫn có một người luôn đi theo, tuy nhiên, hắn không hề muốn mở miệng hỏi Bắc Minh đại môn Bắc phủ đi hướng nào. Hơn nữa cho dù hắn có hỏi, đối phương cũng sẽ không nói cho hắn biết phương hướng chính xác. Lúc này, tay hắn lại bị một người lần nữa nắm chặt. Âm Tế Thiên mày nhăn lại, nghĩ đến định lần nữa giãy ra khỏi tay hắn. Đột nhiên trước mắt biến đổi, xung quanh xuất hiện rất nhiều thân ảnh, vội vội vàng vàng mà đi qua đường tắt, bên tai còn có rất nhiều những tiếng tranh cãi ầm ĩ và tiếng cười. “Thiếu phu nhân mười ba lần quay lại chỗ cũ, ta cược thắng rồi!” Tiếp đó lại có người không cam lòng la hét: “Không tính! Không tính! Nếu không có Minh thiếu gia thì Thiếu phu nhân sao có thể ra khỏi mê trận!” “Đánh cuộc thì phải nguyện ý chịu thua, nhanh chóng móc linh thạch() ra!” [tiền tệ] Âm Tế Thiên khóe miệng run rẩy: “…” Hắn giống như con khỉ vẫn luôn bị người đùa giỡn, ngây ngốc tại đường tắt đi lòng vòng. Âm Tế Thiên lắc lắc tay, không ngờ, đối phương nắm còn chặt hơn lúc đầu, thậm chí còn có cảm giác một cỗ linh lực xuyên trụ cổ tay phải của hắn. “Buông ra!” Bắc Minh chậm rãi rũ xuống mi mắt, thêm vào hai phần lực đạo kéo tay của Âm Tế Thiên đi: “Bắc Minh!” Tiếng nói trầm thấp dễ nghe khiến Âm Tế Thiên hơi sửng sốt, lập tức nhăn mày lên: “Ta cho ngươi…” “Bắc Minh!” Âm Tế Thiên hít một hơi thở sâu, thử làm cho mình lãnh tĩnh lại: “Ngươi gọi Bắc Minh đúng không? Tốt lắm, Bắc Minh, mời ngươi buông tay ta ra!” Trừ bỏ đêm qua có vài canh giờ ngủ cùng nhau ra, hắn cùng Bắc Minh ở chung chưa được một canh giờ. Tuy nhiên, hắn cũng phát hiện ra nam tử trước mặt không chỉ có chút bá đạo, lại còn có cả tính chấp nhất, đối với việc đã nhận định hoặc đã nói ra, sẽ không dễ thay đổi. Bắc Minh vẫn như trước cầm chặt tay hắn không tha: “Hoàn tục!” Hoàn tục? Lúc Âm Tế Thiên nghe được hai chữ này, đột nhiên cảm thấy thập phần buồn cười! Hài tử hắn nhìn thấy lúc rời giường nhất định đem tất cả những lời hắn nói truyền đến cho Bắc Minh, bởi vậy mới có thể khiến Bắc Minh nghĩ tới chuyện hoàn tục. Bất quá, đáng tiếc là ý nghĩ hoàn tục chỉ tồn tại đến trước ngày hôm qua, về phần hiện tại… Âm Tế Thiên nhìn đôi mắt bĩnh tĩnh của Bắc Minh, khóe miệng nở ra nụ cười mĩ lệ, dưới ánh nắng mặt trời dị thường chói mắt. “Vị thí chủ này, bần tăng không tính toán hoàn tục!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]