Một ánh mắt, hai ánh mắt, ba ánh mắt, bốn ánh mắt, năm ánh mặt… hai mươi ba ánh mắt. Trong lòng Âm Tế Thiên yên lặng bi thống, hắn như thế nào vội vàng như vậy, tưởng là thoát lại thoát không được. Ngay lúc hắn trộm nghĩ quay lại rừng trúc thì một đạo lệ quang kéo tới. Âm Tế Thiên ngã thật mạnh xuống chân của hơn hai mươi ánh mắt, lập tức bị người thô lỗ kéo vạt áo lên.
“Sư phụ, tiểu tặc này thật sự lớn mật, ban ngày ban mặt mà dám lẻn vào Bắc phủ! Đệ tử nghĩ nên giao hắn cho quan lại, để cho họ hảo hảo thẩm vấn hắn!”
“Vứt đến chỗ quan lại thì quá dễ dàng cho hắn, đệ tử cho rằng đập hắn một trận để răn đe, khiến cho đám người dám vọng tưởng đến Bắc gia biết Bắc gia chúng ta không dễ chọc!”
Những người khác gật gù đồng ý. Nghe vậy Âm Tế Thiên mí hí mắt, trong con ngươi hiện lên hàn quang. Đám người trước mặt này không có biểu lộ ra vẻ phẫn nộ khi bắt được tiểu tặc, mà chỉ cười trộm vui sướng khi người gặp họa, thực rõ ràng là vì túm được mình mà lắc qua lắc lại. Nếu hắn đoán không sai, bọn họ phải là biết thân phận của hắn.
Vị trung niên nam tử đứng trong một đám hơn hai mươi người trẻ tuổi, ánh mắt chợt lóe, trầm giọng nói: “Cứ làm thế đi”
Vừa mới nói xong, một đạo âm thanh tức giận vang lên: “Họ Bắc, ngươi nếu dám khó xử Tịch Thiên, hoặc là đối Tịch Thiên không tốt, bần tăng nhất định không để cho ngươi sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/6268/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.