Nghe vậy, Âm Tế Thiên bật cười ra tiếng!
Nhưng tức khắc, hắn thu liễm tiếu ý, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đế Duật, nói: “Đế Duật, ta cũng cho ngươi một cơ hội để chạy trốn, nếu không, đừng trách ta vô tình!”
[Là thu bớt lại tươi cười trên mặt, mình thấy để vậy câu văn hay hơn nên không sửa]
Đế Duật thấy hắn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ánh mắt trầm xuống, hai tay nhanh chóng vẽ nên một đạo phù ấn, sau đó đánh thẳng nó về phía Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên nhiu nhíu mắt, nhưng người vẫn không nhúc nhích!
Đột nhiên, có đạo ánh sáng bạc xẹt ngang, phịch một tiếng, phong ấn bị bổ cho dập nát.
“Thái tử Đế Duật! Có vẻ ngài đã quên mất sự tồn tại của tiểu nhân thì phải!”
Hư Không cầm trên tay một thanh trường kiếm màu đen, ngã ngớn nhìn Đế Duật!
Đế Duật chuyển mắt xem Hư Không, cười lạnh một tiếng, sau đó lại trở về trên người Âm Tế Thiên, hành vi này rõ ràng là không để Hư Không vào mắt.
Hư Không giận dữ, giơ thanh trường kiếm đâm mạnh về phía Đế Duật.
Mắt thấy sắp xuyên thủng vào yếu hầu Đế Duật, nói thì chậm, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, chợt có tia sáng tím lóe qua, loảng xoảng một tiếng, trường kiếm trong tay Hư Không bị cắt gọn thành hai nửa.
Hư Không chẳng chút quan tâm, quẳng chúng nó qua một bên.
Trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn khi không cầm thanh kiếm mình thích nhất ra, nếu không, cũng sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858858/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.