Chương trước
Chương sau
Bắc Vũ Hoành tựa như mất hết sinh lực, đầu vai dập xuống đất, không biết nên trả lời Bắc Vũ Phong thế nào, đành phải lắc lắc đầu.

Từ khi Bắc Minh tìm lại được một hồn kia, y liền thay đổi.

Không còn giống với y lúc xưa nữa. Khi nhìn thấy ông, cũng chẳng gọi một tiếng cha, cả người thập phần lạnh lùng, cũng hết sức xa lạ.

Chính là, dù cho Bắc Minh có thay đổi, thì thái độ của y đối với Tịch Thiên vẫn như cũ.

Một vị trưởng lão nói: “Những ma tướng mặc chiến giáp màu đen ấy, cả người toàn là ma khí. Nếu không phải ma tu thì cũng là ma nhân của Ma giới. Thế nhưng tại sao Bắc Minh lại ở cùng một chỗ với bọn họ? Hơn nữa, những ma nhân đó đều nghe theo lời y??! Hoành trưởng lão, chẳng lẽ Bắc Minh đã âm thầm cấu kết với ma nhân?!”

Hắn thấy Bắc Vũ Hoành trừng mắt lại đây, vội sửa lời: “Ta cũng chỉ là suy đoán lung tung thôi, đúng rồi! Chuyện ban nãy, tốt nhất không nên lan truyền ra ngoài, để tránh gây ảnh hưởng xấu đến Bắc gia.”

Bắc Vũ Hoành vô lực phất phất tay: “Hôm nay ta rất mệt mỏi, tất cả giải tán đi. Vũ Phong, ngươi phân phó xuống, bảo người trong viện thông minh một chút, lời không nên nói, thì không cần nói!”

“Dạ!!”

Bắc Vũ Hoành cau mày, rời khỏi Minh Thăng Viện, trở lại sân của Hoành trưởng lão, liền trông thấy Huyền Ngọc trưởng lão đang vội vàng đi tới: “Vũ Hoành, ngươi có thấy Duật Nhi không?”

Bắc Vũ Hoành khẽ nhướn mày: “Duật Nhi không có ở trong phòng sao?”

Huyền Ngọc trưởng lão có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Không có! Đứa nhỏ này thật là, vừa mới tỉnh lại có hai ngày, tại sao lại chạy loạn khắp nơi như vậy!”

Bắc Vũ Hoành mơ hồ cảm thấy việc Hiên Viên Duật đột nhiên không thấy, chắc rằng có liên quan đến việc Bắc Minh rời đi.

Ông hít sâu một hơi: “Tụi nhỏ đều đã lớn, chúng ta chẳng thể quản được nữa đâu! Cứ tùy ý bọn chúng đi!”

Huyền Ngọc trưởng lão ngẫm lại thấy cũng đúng, đành phải gật gật đầu xem như chấp nhận.

“Đúng rồi! Không phải nói Tịch Thiên đã tỉnh lại à? Sao chẳng thấy người đâu? Ta sang Minh Thăng Viện tận hai lần, vẫn không gặp.”

Bắc Vũ Hoành nghĩ đến tình cảnh lúc Bắc Minh rời đi, nói: “Hai người bọn họ bế quan rồi!”

Nói với Huyền Ngọc trưởng lão là bế quan, chung quy so với nói bọn họ đã rời đi thì tương đối tốt hơn.

“Ah?!” Huyền Ngọc trưởng lão sửng sốt, quan tâm hõi: “Sao lại đột nhiên bế quan!? Vậy bọn nó có nói sẽ bế quan bao nhiêu năm không?”

Bắc Vũ Hoành nhìn bà đầy sâu xa: “Có thể là ba hoặc năm năm, cũng có thể là rất lâu…”



Đế Minh dẫn theo vạn tên Thần Ma binh tướng đi tới cửa Minh Đô thành của Minh Ngục, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Đặc biệt là Quỷ vệ thủ cửa thành, khi trông thấy vạn tên Thần Ma binh tướng, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh sợ, vừa đề phòng vừa sai người đi thông báo cho Minh Vương Điện.

Đế Minh lạnh mặt tiến vào Minh Đô Thành, bị Quỷ vệ ngăn cản, liền phóng ra khí thề cường đại của bản thân.

Quỷ vệ và thú khuyển đều run cả người lên, rối rít quỳ xuống.

Minh Vương nhận được tin, vội dẫn các Điện chủ từ Điện tám mươi tám trở lên, cùng trưởng lão và chúng đệ tử vương tộc ra tiếp đón.

Nháy mắt khi bọn họ nhìn thấy Đế Minh, không khỏi vừa mừng vừa kích động, vội vã quỳ xuống hô: “Cung nghênh Ám Thần Vương trở về!”

Cuối cùng Vương của bọn họ cũng đã trở về!

Từ nay về sau, Minh Ngục không còn phải quy phục dưới Thiên Giới nữa, cũng không còn phải chịu sự trói buột và giám thị của Thiên giới nữa.

Đế Minh mắt lạnh đảo qua.

Hắc Sát ma tướng đứng ở phía sau, đi ra nói: “Ám Thần Vương có lệnh, phàm là người Thiên giới đang ở Minh Ngục, liền giết bất luận tội. Thực hiện ngay lập tức!”

“Dạ!” Minh Vương lĩnh mệnh, đứng dậy ra lệnh cho các Điện chủ: “Các Điện chủ nghe lệnh, phàm là người Thiên giới đang ở Minh Ngục, giết bất luận tội, sau đó lôi xác bọn họ ra khỏi Minh Ngục.”

“Dạ!” Mọi người đứng dậy, ào ào mang binh đi tru sát người Thiên giới.

Trong thời gian ngắn ngủn chỉ một ngọn đèn, toàn bộ Minh Đô thành đều là thanh âm chém giết!

Đế Minh nhìn Minh Vương: “Bổn tọa muốn gặp Huyết Hồn!”

Minh Vương sửng sốt, lập tức, trở nên vô cùng kích động: “Thuộc hạ dẫn ngài qua!”

Ám Thần Vương muốn gặp phụ vương, chứng minh, y có thể cứu tỉnh phụ vương.

Minh Vương đưa Đế Minh đến hậu viện của Minh Vương Điện, lên tầng thứ ba, đẩy cửa bước vào, đi tới trước giường, nhìn người nằm trên giường nói: “Phụ vương đã nằm ở chỗ này hơn vạn năm!”

Đế Minh liếc mắt một cái, từ tốn nói ra hai chữ: “Cứu tỉnh!”

Y nói lời này, cứ như đối phương chỉ đang ngủ, làm cho Minh Vương không khỏi giật giật khóe miệng, bèn lấy đan dược ra, đút cho người trên giường uống.

“Dù sao phụ vương cũng đã nằm hơn vạn năm, một viên đan dược, không thể nào làm hắn tỉnh lại nhanh được. Xin Vương hãy kiên nhẫn đợi một thời gian!”

Đế Minh sốt ruột muốn cứu Âm Tế Thiên về, nào có nhiều kiên nhẫn chờ đợi.

Y bước tới một bước, kéo thân thể của Huyết Hồn lên, sau đó ngồi vào trên giường, từ phía sau mà truyền thần lực cho hắn.

Minh Vương nhìn hành động của Đế Minh, trong lòng dâng trào, kích động không nói nên lời.

Chẳng biết qua bao lâu, Huyết Hồn vẫn cứng ngắc tựa người chết kia, đột nhiên phát ra một âm thanh rất nhỏ từ trong cuống họng, theo sát đó, mí mắt bắt đầu giật giật.

Đế Minh thấy Huyết Hồn tỉnh lại, cũng không quan tâm Huyết Hồn có thể ngồi ổn hay chưa, liền trực tiếp đứng lên.

Trừ bỏ Âm Tế Thiên, y đối với ai cũng một bộ lãnh đạm này.

Minh Vương thấy phụ vương của mình sắp ngã xuống, vội kinh hô một tiếng: “Phụ vương!”

Hắn tiến tới đỡ lấy thân thể Huyết Hồn.

Lúc này, Huyết Hồn chậm rãi mở mắt, mê mang nhìn Minh Vương với khuôn mặt có chút quen thuộc lại có chút xa lạ. Mấp máy đôi môi khô khốc: “Ngươi…”

Minh Vương kích động ôm siết lấy Huyết Hồn: “Phụ vương, ta là Sát Hồn! Ta là Sát Hồn, ngài có nhớ hay không?”.

Huyết Hồn giật mình nhìn Minh Vương, dùng giọng nói vạn năm chưa từng sử dụng qua, hỏi: “Ngươi là Sát Hồn? Nhưng…”

Chẳng phải con của hắn chỉ mới tám, chín tuổi thôi sao? Cớ gì bỗng đột nhiên lớn như vậy?

Lập tức, tựa hồ thông suốt cái gì, cười mắng: “Cái thằng quỷ con nhà mi, có phải lại ăn vụng đan dược gì đó hay không, mới khiến mình trở thành bộ dáng này?”.

Khóe miệng Minh Vương hung hăng giật mấy cái, bất đắc dĩ giải thích: “Phụ vương, ngươi không nhớ trận đại chiến giữa Ám Thần Vương và Quang Thần Vương sao?”

Huyết Hồn ngẩn người, trong đầu thoáng hiện lên cảnh mình bị Đế Duật đâm một kiếm: “Đúng rồi! Bổn vương bị Đế Duật đâm một kiếm!”

Một kiếm kia cũng đủ lấy đi tính mạng của hắn, nhưng tại sao hắn lại không có việc gì?

Minh Vương nhanh chóng kể rõ: “Hiện tại, đã cách trận đại chiến ấy hơn một vạn năm rồi!”

Huyết Hồn ngẩn người: “Vạn… Cái gì!?”

Hắn như nghĩ tới điều gì, vội hỏi: “Ám Thần Vương đâu? Ám Thần Vương thế nào?”

Hắn nhớ rõ, hồn phách của Ám Thần Vương bị gom đi, sau đó Quang Thần Vương liền chiếm lấy thế thượng phong!

Minh Vương chuyển mắt nhìn sang Đế Minh: “Sau lưng ngài!”

Huyết Hồn mạnh quay đầu lại, bắt gặp Đế Minh chắp tay đứng đằng sau, trong lòng mừng rỡ, vội bước xuống giường. Nào ngờ, hai chân mềm nhũn, nếu không có Minh Vương đỡ lấy, chỉ sợ cả người đã quỳ rạp trên đất.

Hắn quỳ một gối xuống: “Huyết Hồn ra mắt Ám Thần Vương!”

Đế Minh khẽ liếc Huyết Hoàn toàn thân trơn bóng, dưới đáy lòng lặng lẽ so sánh Huyết Hồn với Âm Tế Thiên.

Y vẫn thích thân thể hơi chút gầy của Âm Tế Thiên hơn, giống Huyết Hồn, quá mức vạm vỡ cường tráng, vừa nhìn cũng biết rất cứng rắn, ôm không thoải mái.

Vừa nghĩ tới thân thể của Âm Tế Thiên, y liền không khỏi nhớ tới việc Âm Tế Thiên còn thiếu mình việc ăn mừng và bồi thường cho cả vạn năm xa cách!

Chết tiệt!

Chờ sau khi cứu người trở về, y nhất định phải gặm khắp toàn thân hắn một lần!

Trong lúc Đế Minh bận nghĩ tới Âm Tế Thiên, Minh Vương và Huyết Hồn vì đợi mãi chẳng nghe thấy Ám Thần Vương gọi bọn họ đứng lên, đáy lòng có chút nơm nớp lo sợ, cho là bọn họ chọc y mất hứng.

Đế Minh lấy lại *** thần: “Đứng lên đi!”

Minh Vương nhanh chóng nâng Huyết Hồn dậy, sau đó, lấy ra một kiện áo bào mặc vào cho Huyết Hồn.

Huyết Hồn cười nói: “Không nghĩ tới nháy mắt đã qua hơn vạn năm, tiểu tử thối cũng đã lớn như vậy rồi!”

“Phụ vương, hiện tại ta chính là Vương của Minh Ngục, không được gọi ta là tiểu tử thối nữa, sẽ ảnh hưởng tới uy nghiêm của ta trước mặt thuộc hạ!”

Huyết Hồn hừ cười nói: “Ngươi là Vương của Minh Ngục thì thế nào, chớ quên, ngươi còn một thân phận nữa, đó là con trai của bổn vương!”

Đế Minh lạnh giọng đáy gãy cuộc ôn chuyện của hai cha con: “Huyết Hồn, cho ngươi hai ngày để khôi phục lại như cũ!”

Huyết Hồn nhanh chóng thu liễm tươi cười, cung kính nói: “Dạ!”

Minh Vương nhìn khuôn mặt lạnh băng của Đế Minh, đột nhiên nhớ tới một việc, từ sau khi Vương tiến vào Minh Ngục, hắn vẫn chẳng thấy Âm Tế Thiên đâu.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Minh Vương thật cẩn thận hỏi: “Vương! Vương Hậu đâu?”

Khuôn mặt của Đế Minh rét lạnh thêm vài phàn: “Bị Đế Duật bắt đi rồi!”

Minh Vương nói thầm một tiếng: “Khó trách!”

Khó trách sắc mặt của Đế Minh vẫn luôn khó coi như vậy, nhìn thấy phụ vương tỉnh lại, cũng không có ý cười.

Huyết Hồn khó có thể tin nói: “Làm sao có thể?”

Nếu bàn về trong Lục giới, còn có ai có thể chống lại Ám Thần Vương và Quang Thần vương, thì chẳng là người nào khác ngoài Âm Tế Thiên. Chỉ có năng lực kỳ lạ của Âm Tế Thiên, mới có thể làm cho hai Vương ăn phải đau khổ.

Hiện giờ, bảo Âm Tế Thiên bị Đế Duật bắt đi, lời này sao có thể làm hắn tin được?

Đế Minh nhíu chặt mày: “Năng lực của hắn còn chưa khôi phục lại!”

Huyết Hồn khẽ biết sắc: “Nếu Đế Duật đưa Vương Hậu đến trước mặt Quang Thần Vương, vậy…”

Đế Minh ngắn lời hắn: “Hắn bị đưa đến Yêu giới!”

Lúc này, y tới Minh ngục, chính là muốn đoạt lại Minh Ngục, sau đó tấn công sang Yêu giới.

Minh Vương nghe được hai chữ Yêu giới, khóe miệng đột nhiên gợi lên thành một nụ cười bí hiểm: “Vạn năm trước, Vương Hậu đã từng giao cho ta một nhiệm vụ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.