Chương trước
Chương sau
Âm Tế Thiên kinh ngạc liếc nhìn tóc của mình, thật không ngờ tới nó lại có thể ngăn chận đòn công kích của vị Đế vương Minh Ngục này.

Đương nhiên, cũng có khi là Minh Vương đã nương tay cho hắn, chứ nếu không, giờ hắn chỉ còn là một khối thi thể.

Âm Tế Thiên biết mình không phải là đối thủ của Minh Vương, tất nhiên không thể xài chiêu cứng đối cứng được nữa. Hắn thu hồi tư thế công kích, cung kính nói: “Vừa rồi là vì ta quá lo lắng cho đạo lữ, bởi thế mới mất đi lý trí, đắc tội Minh Vương đại nhân. Mong Minh Vương đại nhân thứ lỗi!”

Minh Vương khẽ híp mắt: “Ngươi vẫn là cái bộ dạng này!”

Trên mặt Âm Tế Thiên toát lên vẻ mê mang, không rõ hàm ý của Minh Vương là gì. Bất quá, nhìn thấy Minh Vương cũng thu hồi nhuệ khí, đáy lòng hắn thầm thở phào một hơi: “Xin Minh Vương đại nhân nói cho ta biết, rốt cuộc một hồn kia đang ở nơi nào?”

Minh Vương chăm chú nhìn hắn, nửa ngày sau, mới thở dài dằng dặc: “Hà tất phải cố chấp như thế!”

Âm Tế Thiên nói: “Chẳng phải Minh Vương đại nhân cũng rất cố chấp đó sao? Chứ nếu không, ngài cần gì phải tìm người luyện chế tuyệt phẩm Phục hồn đan, còn cố gắng sửa chữa áo giáp và đao của Minh Vương đời trướcnữa!”

Minh Vương chợt đứng lên: “Bổn vương không giống ngươi!”

Nháy mắt khi hắn ta đứng lên, thân người đột nhiên biến mất khỏi bảo tọa, vụt sau đó liền xuất hiện trước mặt Âm Tế Thiên. Tức giận kèm theo lạnh lùng nói “Bổn vương cứu là phụ vương của mình, nhưng chỉ dám dùng thảo dược Thần phẩm trân quý và hiếm có. Mà ngươi…”

Âm Tế Thiên thấy Minh Vương sắp nói ra tung tích một hồn kia của Bắc Minh, không khỏi ngừng thở!

Minh Vương ép tới phía trước một bước, từ trong miệng phun ra bốn chữ: “Bồi luôn cả mạng!”

Âm Tế Thiên ngẩn ra: “Có ý gì?”.

“Chẳng phải ngươi muốn biết một hồn kia đang ở đâu sao? Được! Bổn vương sẽ nói cho ngươi biết!” Minh Vương chỉ vào nốt chu sa ngay giữa mày hắn: “Ở trong này! Nó là bị phong ấn ở trong nốt chu sa của ngươi”.

Âm Tế Thiên cứ như nghe phải thiên phương dạ đàm, khó tin mà nhìn Minh Vương: “Cái… cái gì?”

[Tức là chuyện nghìn lẻ một đêm]

Một hồn kia của Bắc Minh bị phong ấn ở trong nốt chu sa của hắn?

Minh Vương thu tay lại: “Một hồn kia, vẫn luôn bảo vệ ba hồn bảy phách của ngươi. Nếu cưỡng chế lấy nó ra, ngươi có biết kết cục sẽ là gì không?”

Âm Tế Thiên khẽ híp mắt: “Đến lượt ta hồn phi phách tán sao?”

“Thông minh!” Minh Vương cười lạnh: “Sau khi biết tung tích của một hồn kia, ngươi cam lòng chịu trả nó lại ư?”

Âm Tế Thiên thờ ơ liếc hắn ta: “Bắc Minh cũng biết chuyện này, đúng không?”.

Minh Vương mỉa mai nói: “Nếu y không biết, thì sớm đã đòi tìm một hồn kia lại rồi!”

Âm Tế Thiên đỏ cả hai mắt, chậm rãi khép mi lại, hõi: “Vậy tại sao sắc mặt của Bắc Minh hồng hào hơn hẳn? Thoạt nhìn không khác gì so với người bình thường?”

“Bổn vương để y ngâm trong Hàn Âm Hồ, lại giúp y vận chuyển linh lực, sắc mặt hồng hào lên cũng không có gì kỳ quái!”

Âm Tế Thiên mở hai mắt ra, dùng đôi con ngươi đỏ rực nhìn Minh Vương: “Vì không muốn ta nghi ngờ, cho nên y mới làm như vậy? Thế, y còn sống được bao lâu nữa?”

“Nhiều nhất là năm ngày!”

Minh Vương thấy cả người Âm Tế Thiên run lên: “Nếu muốn lấy một hồn kia ra, cũng rất đơn giản. Chỉ cần dùng năng lực của ngươi dẫn đường cho nó đi ra, là nó liền trở lại thân thể của đạo lữ ngươi ngay.”

Hắn ta không muốn nói thêm nữa, gọi Minh quỷ vệ, hộ tống Âm Tế Thiên rời đi.

Đại điện khôi phục vẻ an tĩnh, Minh Vương trở lại trên bảo tọa, vô lực vuốt vuốt trán, suy yếu hỏi: “Ám Vô, ngươi cảm thấy bổn vương nói tung tích một hồn kia cho hắn biết, rốt cuộc là đúng hay sai?”

Ám Vô từ sau một cây cột lớn bước ra: “Chủ tử, ngài quên Quỷ Tiên chúng ta cũng chú trọng số mệnh à? Bởi vậy, cho dù ngài không nói ra, nhưng có một số việc, kết quả cuối cùng cũng đã được định trước.”

Minh Vương bỗng bật cười ra tiếng: “Tuy nhiên, có một vài người cố tình không tin số mệnh, cứng rắn muốn nghịch lại ý trời! Không đến kết quả cuối cùng, thì vẫn luôn cho rằng mọi việc nhất định sẽ còn có cơ hội xoay chuyển. Chẳng phải nhân gian còn có một câu nói ‘Chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ’ hay sao? Lời này, có lẽ là để chỉ những người như vậy!”

Ám Vô nặng nề trầm mặc.

Minh Vương phất phất tay: “Ngươi đưa bọn họ rời đi đi!”

“Dạ!”



Âm Tế Thiên ngơ ngác đứng nhìn cánh cửa của phòng ngoài, mãi thật lâu vẫn chưa hồi phục lại *** thần.

Lúc nãy, lời Minh Vương nói, vẫn còn văng vẳng bên tai!

Rốt cuộc, hắn cũng hiểu được hàm ý trong câu ‘Chuyện này cần phản hỏi bản thân y đã’ kia. Cũng biết được lý do vì sao trước đó Bắc Minh phải lừa hắn.

Bắc Minh đã từng nói, khi y tới gần hắn sẽ có một loại cảm giác cực thoải mái, hóa ra là vì lý do này.

Đột nhiên, cửa phòng phát ra âm thanh kẽo kẹt. Lập tức, trong phòng có tiếng người hô: “Ah! Cửa phòng mở ra rồi này!”

Âm Tế Thiên nhanh chóng lấy lại *** thần, dùng tay chà xát mặt, cố gắng tỉnh táo hơn. Nháy mắt khi người trong phòng nhìn thấy hắn, hắn liền hé ra nụ cười đầy vui vẻ.

Hiên Viên Duật phát hiện Âm Tế Thiên đứng ở ngoài cửa, không khỏi kinh ngạc: “Tịch Thiên, ngươi đã trở lại!”

Khuôn mặt tuấn tú căng thẳng của Bắc Minh khi nhìn thấy Âm Tế Thiên liền trở nên dịu dàng mềm mại, y đứng dậy bước tới cửa.

Không ngờ, Hiên Viên Duật nhanh chân đứng chặn ngay giữa Âm Tế Thiên và Bắc Minh, ngăn cản tầm mắt của bọn họ: “Ta đang định đi tìm ngươi đây!”

Âm Tế Thiên liếc nhìn Bắc Minh đứng đằng sau Hiên Viên Duật, lúc này lại nhớ tới lời Minh Vương nói, đáy mắt bất chợt trở nên u ám.

Nhưng tức khắc đã bị ý cười đầy giả tạo che đi, hắn nhìn sắc mặt Hiên Viên Duật, hỏi: “Linh lực của ngươi đã khôi phục phần nào rồi nhỉ?”

Khóe miệng Hiên viên Duật cong cong: “Ngươi đang quan tâm ta sao?”

Âm Tế Thiên chẳng phủ nhận: “Ừm!”

Dù sao lý do Hiên Viên Duật hao hết linh lực để sửa chữa áo giáp và đao của Minh Vương đời trước, là vì muốn tìm lại một hồn kia giùm cho Bắc Minh. Bởi vậy hắn cũng phải quan tâm vài câu cho phải phép!

Bắc Minh nghe được đối thoại của bọn họ, sắc mặt đen đến không thể đen hơn!

Hiên Viên Duật ôm vai Âm Tế Thiên: “Minh Ngục càng ngày càng không yên ổn, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi đây thì hơn!”

Âm Tế Thiên còn chưa kịp đáp lại, đã bị một lực đạo rất mạnh kéo giật ra phía sau.

“Hiên Viên sư huynh! Tịch Thiên là đạo lữ của ta, chẳng cần ngươi phải quan tâm chiếu cố giùm!”

Bắc Minh lạnh lùng liếc Hiên Viên Duật một cái, ôm lấy Âm Tế Thiên, vượt ngang người Hiên Viên Duật mà đi về.

Hiên Viên Duật cũng chẳng thèm để ý, cười bước đến bên còn lại của Âm Tế Thiên, cùng thiếu niên sóng vai: “Chờ sau khi chúng ta trở lại Tu Chân giới, Tịch Thiên có muốn đến Bắc Bộ dạo chơi một lần không? Cảnh sắc nơi đó rất đẹp, sẽ khiến ngươi không nỡ quay về!”

Bắc Minh lạnh mặt, đáp giùm: “Nơi đó rét lạnh căm căm, có gì đẹp mắt chứ!”

Hiên Viên Duật mỉa mai đáp lại: “Ngươi đang nói khuôn mặt của mình đó à?”

“Ngươi…”

Âm Tế Thiên nhịn không được lên tiếng đánh gãy lời bọn họ: “Các ngươi có biết cách rời khỏi nơi này không?”

Hắn thật không hiểu!

Thời điểm bọn họ tiến vào Minh Ngục, Hiên Viên Duật và Bắc Minh không tính là hòa hợp, nhưng cũng không đến mức cãi vã.

Thế mà giờ hắn chỉ đi ra ngoài một lát, sao tự dưng hai người bọn họ lại đấu đá lẫn nhau như vầy?

Bắc Minh và Hiên Viên Duật đồng loạt đưa mắt nhìn con đường phía trước, không khỏi nhăn mày.

Hành lang này phi thường dài, căn bản không thấy điểm cuối. Bất quá, hai bên hành lang đều là cửa, cũng chẳng biết cánh cửa nào mới là lối ra!

“Sao các ngươi lại tùy tiện chạy loạn!” Phía sau truyền đến thanh âm vừa vội vừa tức của Ám Vô.

Ba người nhìn lại, chỉ thấy Ám Vô đứng đằng sau một cánh cửa: “Các ngươi lại đây!”

Ba người đi tới, theo chân Ám Vô bước vào cánh cửa kia. Lập tức, khung cảnh trước mắt bọn họ là Đại điện của Khí Đan Phủ. Ám Vô lại nói: “Giờ ta đưa các ngươi đến phủ của Phụng Âm, đón người bạn còn lại của các ngươi. Sau đó, ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi Minh Ngục.”

Ba người không có ý kiến.

Vừa đi ra Đại điện, bọn họ liền thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử.

“Chẳng phải tên thiếu niên có nốt chu sa kia đã đả thương đệ tử của học phủ chúng ta sao?”

“Đúng vậy! Ta nghe nói hắn bị Minh quỷ vệ bắt đi! Sao giờ lại được thả đi rồi?”

“Các ngươi không biết sao?”

“Biết cái gì?”

“Hôm qua có tin tức truyền ra, việc thiếu niên đả thương đệ tử Khí Đan Phủ đã được điều tra rõ ràng! Là đệ tử Khí Đan Phủ cố ý tìm thiếu niên gây chuyện, mới bị thiếu niên đả thương! Nếu sự tình đã rõ ràng, tất nhiên là phải thả hắn đi rồi!”

“Các ngươi nhìn, đó không phải là cánh tay phải của Minh Vương – Ám Vô đại nhân sao?”

“Trời ạ! Cư nhiên là Ám Vô đại nhân! Rốt cuộc ba người tới từ Tu Chân giới kia là ai thế? Có thể đi cùng một chỗ với Ám Vô đại nhân nữa.”

Có người thoải mái nói nhỏ: “Các ngươi nhìn tướng mạo bọn họ đi, nhất định là dùng sắc đẹp dụ dỗ Ám Vô đại nhân rồi!”

Khóe miệng Âm Tế Thiên, Bắc Minh và Hiên Viên Duật giật mạnh một cái!

Ám Vô không nhịn được, xì một tiếng, bật cười.

Bốn người rời khỏi Khí Đan Phủ, tiến vào phủ đệ của Phụng Âm. Lệ quản sự vội vàng dẫn theo đám Quỷ vệ giữ cửa đến thỉnh lễ: “Tiểu nhân xin ra mắt Ám Vô đại nhân!”

Ám Vô khôi phục vẻ mặt đạm mạc: “Đại nhân của các ngươi đâu?”

Lệ quả sự liếc nhìn ba người phía sau, làm thành tư thế mời: “Thỉnh Ám Vô đại nhân vào bên trong! Phụng Âm đại nhân đã chờ trong đại sảnh lâu rồi!”

Ám Vô lắc đầu: “Chúng ta không vào! Ngươi bảo người bạn của Tịch Thiên đi ra là được! Ta phụng mệnh của Minh Vương, phải lập tức đưa bọn họ rời đi!”

Lệ quản sự nghe thấy là mệnh lệnh của Minh Vương, liền vội vàng chạy vào trong phủ thông báo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.