“Ngươi đã gặp Minh Vương đại nhân rồi?”
Cũng chỉ vào Đại hội hàng năm, Phụng Âm mới được thấy mặt Minh Vương đại nhân. Bình thường, cho dù có chuyện hệ trọng cỡ nào, cũng chỉ có thể báo lên Điện chủ Tầng chín mươi. Vậy sao một người Tu Chân giới, lại có thể gặp qua Minh Vương đại nhân chứ?
Minh Vương đại nhân?
Bắc Minh, Hiên Viên Duật và Hạ Hầu Lân đều nghi hoặc nhìn Âm Tế Thiên. Sao bọn họ không biết hắn đã từng gặp qua Minh Vương? Âm Tế Thiên giật mình nhìn Phụng Âm:
“Ngươi nói cái người mà ta vừa tả chính là Minh Vương đại nhân?”
Phụng Âm chỉ vào giữa mày hỏi: “Cái ấn ký màu tím mà ngươi nói có phải là nằm ở chỗ này không?”
Âm Tế Thiên gật đầu: “Đúng.”
“Nghe nói, đó không phải là ấn ký, mà là một con mắt đang nhắm lại. Thế nhưng, đến tận bây giờ ta cũng chưa từng thấy nó mở ra bao giờ. Đúng rồi, ngươi hỏi chuyện Minh Vương làm gì?”
Âm Tế Thiên không định gạt y, nói: “Ta cảm thấy, chắc hắn ta có thể giúp chúng ta tìm được mảnh hồn phách kia.”
Trong đầu hắn toàn là hình ảnh của Minh Vương. Đến tận khi hắn nói ra câu này, hình ảnh ấy mới dần biến mất. Vậy không phải ý nói là, Minh Vương sẽ tìm giúp bọn họ tìm được mảnh hồn phách kia hay sao? Hạ Hầu Lân cười nói:
“Minh Vương quản cả Minh Ngục, hắn ta mà ra tay giúp đỡ thì mọi chuyện phải êm xuôi thôi.”
Vốn Hạ Hầu Lân vẫn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858734/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.