Âm Tế Thiên vẫn không ngừng cố gắng hồi tưởng lại. Trong trí nhớ, hắn, Bắc Minh và Hiên Viên Duật chưa hề bị người khác cười nhạo qua bao giờ. Và trong hình ảnh kia, những người cười nhạo có đôi môi trắng hếu, sắc mặt tái nhợt của Quỷ Tiên. Hắn thực sự không biết, chúng nó là đại diện cho cái gì. Cũng có khi chỉ là suy nghĩ bất chợt của hắn mà thôi.
Âm Tế Thiên cả đêm không ngủ, lúc nghe thấy tiếng quét tước bên ngoài, hắn mới bật người ngồi dậy. Vừa ra khỏi bình phong, hắn liền trông thấy Bắc Minh và Thôn Phách đang song song ngồi trên ghế.
Thôn Phách nghe tiếng, chậm rãi mở mắt ra, ngay khi nhìn đến Âm Tế Thiên, nét mặt trở nên dịu dàng hẳn. Sau đó y đứng dậy, nhanh chóng nhập vào thân xác Bắc Minh. Âm Tế Thiên chờ y xong xuôi, rồi mới quan tâm hỏi: “Thân thể thế nào rồi?”
Bắc Minh kéo hắn ngồi lên đùi mình, nói: “Cũng không nặng lắm.”
Âm Tế Thiên ôm lấy cổ y: “Ta quên chưa nói với ngươi một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chắc ta không thể ra ngoài đi dạo với các ngươi được.”
Bắc Minh nhíu mày: “Ngươi sợ lại tiếp tục xảy ra chuyện Tiên Yêu thú cầu cứu à?”
Âm Tế Thiên gật gật đầu.
“Nếu ngươi không đi, vậy ta cũng không đi.”
Âm Tế Thiên không đồng ý: “Không thể được! Dù sao chúng ta cũng theo chân Hạ Hầu Lân tới đây làm khách. Không đi cùng hắn vài ngày, sẽ khó mà giải thích được”
Đương nhiên, hắn cũng không thích Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858729/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.