Huyền Ngọc trưởng lão còn chưa nói xong, đã nghe thấy trên đầu có tiếng sấm vang vọng, kế đó toàn bộ đại điện rung chuyển. Bà khiếp sợ trừng lớn mắt, nói:
“Đây… đây là Lôi kiếp của ngươi?”
“Ngươi nói thử xem.”
Âm Tế Thiên lườm bà một cái, rồi ngước mắt lên dùng thấu thị, chỉ thấy mặt đất phía trên đại điện đã loan đầy vết nứt.
“Nếu thêm một lần nữa, chắc mặt đất phía trên sẽ bị đánh thành một cái hố lớn. Tiếp đến, chính là đại điện. Ta không biết đại điện này có thể chống đỡ nổi Lôi kiếp của ta hay không. Nếu không, chỉ e Lôi kiếp sẽ đánh trúng hai người bọn họ.”
Âm Tế Thiên nhìn ra bên ngoài Bí cảnh, thấy Lôi kiếp thứ ba đã chấm dứt. Thế nhưng, mây đen không hề tán đi, mà còn ngưng tụ lôi điện càng thêm lớn. Hắn không khỏi sốt ruột thúc dục:
“Nhanh nghĩ cách! Lôi kiếp sắp đánh đến đây rồi!”
Hắn thật không nghĩ ra được bất cứ cách nào để đánh tỉnh hai người kia, vốn định dùng sức tát bọn họ thật mạnh, nhưng sợ thần lực sẽ phản phệ lên trên bọn họ. Huyền Ngọc trưởng lão vội nói:
“Chỉ còn cách này. Lúc Lôi kiếp đánh tới đại điện, hãy thả bọn họ ra khỏi kim bát. Cứ để hai người tiếp tục đánh nhau, như vậy, ít nhất bọn họ cũng có ý thức tránh né Lôi kiếp.”
Âm Tế Thiên giễu cợt nói: “Đúng là ngựa chết chữa thành ngựa sống!”
[Đại khái là đường cùng rồi, chỉ có thể thử cách đó mong cứu vãn]
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858682/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.