Chương trước
Chương sau
Toàn thân Thôn Phách bắn ra hơi lạnh, tu sĩ chính phái đứng cạnh y rối rít dạt qua hai bên để nhường đường, còn đưa mắt cảnh giác nhìn, xem rốt cuộc tên tà tu này là muốn làm gì!

Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật đang chuyên chú bàn chuyện, một chút cũng không chú ý tới tình huống xung quanh.

“Đồ Lam Hoa, Dưỡng Linh Thảo, Ninh Thần Thảo, Tụ Linh Liên… Những thứ này, chúng ta đều tìm được rồi!”

Thôn Phách nghe thấy tên của hai loại thảo dược Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo, trong lòng sửng sốt, đột nhiên thả chậm bước chân, nộ khí cũng theo đó tiêu tán rất nhiều!

“Còn thiếu Tư Hoa Lộ, Phật Thủ Diệp, Long Tu Thảo, Phượng Hoàng Vĩ… Duật nhi, chúng … rất khó tìm! Có lẽ trong bí cảnh này, cũng không có những loại thảo dược ấy!”

Hiên Viên Duật khẽ mỉm cười: “Sư phụ, đừng sốt ruột!”

Huyền Ngọc trưởng lão nôn nóng nói: “Sao ta có thể không sốt ruột cho được, ngươi xem sau khi chúng ta đi tới đây, cũng đã gần nửa ngày, mà cũng không thấy Minh nhi có dấu hiệu tỉnh lại, lỡ đâu…”

Hiên Viên Duật đánh gãy lời bà: “Sư phụ, việc ngài nên làm bây giờ, là đem độc tố trong hai bàn tay của ngài bức ra. Nếu không, thần đan thần dược gì cũng không cứu ngài được, càng đừng nói tới việc tìm thêm thảo dược!”

Y cầm thuốc mỡ trên tay Huyền Ngọc trưởng lão, giúp bà bôi lên vết thương.

Thôn Phách đứng yên tại chỗ, nheo mắt lại, chăm chú nhìn hai tay Huyền Ngọc trưởng lão!

Miệng vết thương trong lòng bàn tay bà, cùng với miệng vết thương trên mông của Âm Tế Thiên, cực kỳ giống nhau. Da thịt hai bên đều bị nứt ra, còn có dấu hiệu hư thối!

Có lẽ tầm mắt của Thôn Phách quá mức lộ liễu, Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật đồng thời ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thôn Phách đứng ở cách đó không xa!

Huyền Ngọc trưởng lão chống lại đôi mắt bên dưới lớp mặt nạ của Thôn Phách, trong lòng không hiểu sao run lên, luôn cảm thấy y rất là quen thuộc.

Hiên Viên Duật nhìn y một cái, rồi quay đầu tiếp tục bôi thuốc cho Huyền Ngọc trưởng lão.

Thôn Phách dời mắt, đi một vòng lớn, cuối cùng quay về chỗ của Võng Lượng lão tổ, chẳng nói câu nào mà ngồi xuống.

Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại, lúc Âm Tế Thiên cho y Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo, sau một lúc lâu, y mới truyền âm cho Âm Tế Thiên: “Ngươi…”

Trong lúc nhất thời, Thôn Phách không biết nên nói cái gì!

Lúc này, Âm Tế Thiên đang nằm cạnh Bắc Minh, nhận được truyền âm của Thôn Phách, hỏi: “Thế nào? Nghe lén được mưu kế của bọn họ chứ?”

Nói xong, thật lâu không thấy đáp lại, khóe miệng hắn khẽ nhếch, vươn người ra phía trước hôn hôn lên môi Bắc Minh!

Ngay tại thời điểm Âm Tế Thiên ôm thân thể Bắc Minh chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, lại nghe được giọng nói không mấy lưu loát của Thôn Phách truyền tới: “Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo, đều là bà ta hái?”

Âm Tế Thiên giả bộ bất mãn hô: “Ngươi nói cái gì? Cái gì bà ta hái? Ta nói cho ngươi biết, Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo đều do ta vất vả hái được! Đừng đem công lao của ta tính lên người bà ta, nếu không, ta sẽ tức giận đấy!”

Thôn Phách hừ nhẹ nói: “Quỷ nói dối!”

“Ta lừa ngươi cái gì? Hơn nữa! Trong lòng ngươi, sao cứ để ý chuyện ai hái thảo dược cho ngươi quá vậy?”

Thôn Phách im lặng không nói!

Âm Tế Thiên lại lần nữa không nghe được hồi âm, cầm lấy một cánh tay của Bắc Minh, đem đầu mình gối lên!

Lừa Thôn Phách để y nghe lén Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật nói chuyện, cũng không phải là do hắn nhất thời mềm lòng, mà là có nguyên nhân!

Hắn làm như vậy, tất cả đều là vì Bắc Minh!

Nếu trong lòng Bắc Minh, thật sự không đề ý tới người mẹ Huyền Ngọc trưởng lão này. Như vậy, cho dù Huyền Ngọc trưởng lão có làm gì đi nữa cũng đều phí công. Kể cả Huyền Ngọc trưởng lão chết trước mặt y, Bắc Minh cũng không suy siểng!

Nhưng, trải qua việc Thôn Phách nghe lén kia, hắn có thể hiểu được, đáy lòng Bắc Minh vẫn luôn có người mẹ Huyền Ngọc trưởng lão này, chẳng qua bị những hành vi quá đáng của Huyền Ngọc trưởng lão năm xưa, làm cho thương tâm mà thôi!

Bây giờ muốn cởi bỏ khúc mắc của Bắc Minh, còn phải nhờ vào Huyền Ngọc trưởng lão tự mình cố gắng!

Sau đó, Âm Tế Thiên vẫn không nghe được Thôn Phách hồi âm!

Kế tiếp, bọn họ chờ thêm bảy ngày nữa, thẳng đến khi không còn trông thấy tu sĩ nào đến đây, hai bên chính phái và tà tu mới chỉnh đốn đội ngũ xuất phát. Trải qua sự nhất trí, cuối cùng đưa ra quyết định mỗi bên tự mở nửa cánh cửa phía bên mình.

Sắp có thể đi vào đại điện, tất cả mọi người đều phi thường hưng phấn, chỉ có tu sĩ Bắc gia là đầy mặt mây đen!

“Bắc Minh đã hôn mê gần hai mươi ngày, sao còn chưa tỉnh lại?” Bắc Thần sốt ruột đi qua đi lại: “Hoành trưởng lão, thân thể của y thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Bắc Vũ Hoành nói: “Vốn dĩ thân thể Minh nhi đã rất suy yếu, bây giờ lại hao hết thể lực nên mới có thể hôn mê bất tỉnh lâu đến vậy, mọi người không cần quá lo lắng! Đợi lát nữa để Bạch Tư bảo hộ Minh nhi và Tịch Thiên là được rồi!”

Bắc Vũ Phong vẫn chưa yên tâm, hỏi: “Trên người Minh nhi có đan dược gì giúp thân thể y mau tốt lên không?”

Âm Tế Thiên mặt không đổi sắc nói dối: “Ta đã đút cho y rồi!”

Chấp Pháp trưởng lão thở dài: “Hy vọng Bắc Minh có thể sớm ngày tỉnh lại! Hiện tại chúng ta phải theo các môn phái khác tiến vào đại điện thôi!”

Âm Tế Thiên nhẹ nhàng ôm lấy Bắc Minh, Bạch Tư cuốn lấy hai người đưa lên lưng nó, rồi theo sau Bắc Vũ Hoành đi đến cửa đại điện.

Cửa lớn đóng chặt, dưới sự hợp lực của chúng tu sĩ, phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt. Đột nhiên, ầm một tiếng, cửa lớn nháy mắt mở toạch ra!

Mọi người kinh ngạc nhìn toàn bộ đại điện!

Bên phía tu sĩ chính phái, một màu tường vàng rực rỡ, cho dù là cây cột điêu khắc *** xảo, hay là sàn nhà bóng loáng, đều phản chiếu ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, cứ y như Thiên điện.

Còn phía tà tu bên kia, lại do hắc bảo thạch tạo thành, cho dù là bàn ghế hoa lệ, hay là cửa sổ *** mỹ đều từ hắc bảo thạch điêu khắc ra.

Ngoại trừ cái đó, mỗi một vật phẩm trong này đều được khảm viền vàng, khiến cho người ta có cảm giác, đại điện này vừa đặc biệt thần bí nhưng cũng không kém phần đẹp đẽ quý giá, cực kỳ khí thế!

Âm Tế Thiên vừa tiến vào đại điện, lập tức bị kiến trúc điêu khắc từ hắc bảo thạch hấp dẫn tầm mắt, ngay sau đó, một cảm giác quen thuộc ùa lên trong lòng!

Hắn lưu luyến từng cái góc mỗi cái kẹt, giống như máy quét, đem toàn bộ bài trí trong đại điện khắc sâu vào đầu.

Cuối cùng, tầm mắt dừng lại nơi góc điện hẻo lánh, Thôn Phách đang khẽ vuốt mỗi nét hoa văn trên vách tường.

Thôn Phách tựa hồ phát hiện có người đang nhìn y, quay đầu liền thấy Âm Tế Thiên đằng kia, tròng mắt chậm rãi ùa lên ý cười trìu mến.

Âm Tế Thiên mỉm cười xấu xa, dưới sự chứng kiến của Thôn Phách, cúi đầu hung hăng hôn Bắc Minh một cái!

Thôn Phách thấy thế, lòng lại tăng thêm vài phần vui vẻ!

Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, dưới sự xô đẩy không ngừng của mọi người, đóng chặt lại.

Toàn bộ Dạ Minh Châu sáng rực lên, khiến nội điện sáng như ban ngày!

Mọi người cả kinh!

“Xảy ra chuyện gì?”

Có người hốt hoảng hô: “Cửa lớn đại điện không mở được!”

Nhất thời, toàn bộ đại điện một mảnh sôi trào!

“Mọi người im lặng!” Điện chủ Vạn Vân Thiên của Thiên Tiêu Điện hô to, sau đó phóng ra uy áp cường đại, ép buộc mọi người mau mau bình tĩnh lại.

Vạn Vân Thiên nhàn nhạt nhìn mọi người: “Nếu chúng ta quyết định tiến vào đại điện, thì cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất rồi. Nay lại nhao nhao ồn ào, có thể giải quyết vấn đề gì sao?”

Những người tranh cãi ầm ĩ ban nãy, bị nói tới mặt chuyển xanh chuyển đỏ, thập phần xấu hổ!

Vạn Vân Thiên nhấn mạnh: “Một khi đã tiến vào, vậy mục tiêu của chúng ta là đi sâu vào trong. Giờ cửa chính bị đóng, tức là có ý gì? Chúng ta phải tìm một cửa ra khác.”

Có người lên tiếng hỏi: “Vậy Vạn điện chủ có tính toán gì không?”

Vạn Vân Thiên thành thật nói: “Ta chưa từng tiến vào đây, tất nhiên không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì! Cho nên, ta cũng chẳng có tính toán gì cả, chỉ có thể đi một bước tính một bước! Tóm lại, mọi người phải đề cao cảnh giác, không được hời hợt!”

Năm vị lão tổ tà tu liếc nhìn Vạn Vân Thiên một cái, còn tưởng rằng hắn có ý kiến gì hay.

Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Mọi người kinh hãi, cuống quýt cầm pháp khí lên, đề phòng nhìn bốn phía.

“Xem kìa, sàn nhà đang chuyển động!” Có người hoảng sợ hô.

Tất cả cúi đầu, chỉ thấy mặt đất đang tách ra thành từng khối!

Ai nấy cuống quýt rời khỏi những khối bị tách ra. Lúc này, chúng nó từ từ dâng lên cao, tạo thành một bức tường, ngăn trở tầm mắt của mọi người. Đồng thời, cũng thành công chia rẽ mấy vạn tu sĩ!

Âm Tế Thiên quay đầu nhìn xung quanh!

May mà người đứng cạnh hắn đều thuộc Bắc gia!

Có người từ bên kia bức tường hô lên: “Mọi người không sao chứ? Có phát sinh chuyện gì kỳ quái không?”

Mọi người đồng thời đáp lại: “Không có!”

“Nếu ta đoán không sai, chắc hẳn nơi này đã trở thành mê cung, mọi người cẩn thận một chút!”

Từ “chút” vừa mới nói xong, liền nghe có người kêu thảm một tiếng.

Mọi người không biết đã phát sinh chuyện gì, vội vàng hỏi: “Sao thế?”

Tu sĩ đứng cạnh người kia, nhìn đồng bọn té trên mặt đất, hắn không khỏi run rẩy lắp bắp hô: “Mọi người nghìn vạn lần không được Ngự khí phi hành, trên đỉnh đầu có trận pháp Lôi Đình!”

Ngay sau đó, lại có kẻ phát ra tiếng kêu thảm thiết!

Mọi người bị dọa, tức giận hỏi: “Lại sao nữa?”

Có người yếu ớt nói: “Tất cả đừng sử dụng thần thức, sẽ bị bắn ngược!”

Mọi người: “…”

Bắc Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói: “Những người này thật quá lỗ mãng!”

Âm Tế Thiên nhân lúc mọi người đang cãi nhau, thử sử dụng thấu thị, phát hiện tường đá kia không có ngăn trở tầm mắt của hắn.

Bắc Vũ Hoành nhíu mày: “Hiện tại chẳng biết cửa ra là ở đâu, hơn nữa ta đoán nơi này không chỉ là mê cung đơn giản như vậy, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!”

“Được!” Những người khác đáp lời.

“Tất cả xoay người, lùi ra phía sau!” Âm Tế Thiên đột nhiên lên tiếng.

Người Bắc gia sửng sốt!

Bắc Vũ Hoành vội hỏi: “Tịch Thiên, ngươi biết cái gì sao?”

Âm Tế Thiên nhìn ông nói: “Không phải ta biết cái gì, mà là ta nhìn thấy cái gì! Tin ta, tuyệt đối không sai!”

Bắc Vũ Hoành nghe thấy lời khẳng định của hắn, cũng không do dự, xoay lại nói với những người khác: “Đều nghe theo Tịch Thiên!”

Âm Tế Thiên nghiêng đầu nhìn về phía tà tu bên kia, phát hiện nhóm tà tu như ruồi bọ không đầu, chạy tán loạn trong mê cung!

Hắn muốn dùng *** thần lực truyền lời cho Thôn Phách, nhưng lại sợ bị bắn ngược trở về, đành phải từ bỏ ý định!

Hơn nữa, cũng không thể lớn tiếng chỉ Thôn Phách đi hướng nào, đành đợi đến lúc hắn ra ngoài, lại nói phương hướng cho bọn họ sau.

Người Bắc gia đi về phía trước, khi đi đến khúc quanh cuối đường, tu sĩ đi đầu tiên quay đầu lại hỏi: “Bây giờ chúng ta nên đi đâu, phía trước có hai con đường, một cái…”

Âm Tế Thiên không đợi hắn nói xong, liền ngắt lời hắn: “Đi bên phải!”

Tu sĩ đi đầu sửng sốt!

Đằng sau có bức tường cản trở tầm mắt, sao Âm Tế Thiên biết hướng bên phái có lối đi?

Năm tên tu sĩ dẫn đầu hai mặt nhìn nhau, sau đó liền đi về phía bên phải.

Chấp Pháp trưởng lão thấy mọi người đi đằng trước đều có vẻ hiếu kỳ, cứ nhìn về phía sau, giận tái mặt nói: “Không được phân tâm!”

Âm Tế Thiên nhìn thấy phía trước loáng thoáng có vài bóng người, tức khắc nói: “Lúc rẽ trái, phải cẩn thận, có dị trạng! Người tu vi không cao đều lui về phía sau đi!”

Năm tên tu sĩ dẫn đầu đều là Luyện Hư Kỳ, so với Độ Kiếp Kỳ thì còn kém xa!

Cho nên, khi bọn họ nghe thấy lời Âm Tế Thiên nói, không chút do dự lui trở về, để trưởng lão Độ Kiếp Kỳ tiến lên.

Bắc Vũ Hoành và Chấp Pháp trưởng lão liếc nhau.

Lúc bọn họ rẽ trái, mười lăm binh sĩ mặc áo giáp màu trắng vọt ra, công kích bọn họ!

Trưởng lão Độ Kiếp Kỳ đi ở phía trước sớm đã có phòng bị, nháy mắt khi binh sĩ lao tới, vội vàng tung chiêu giải quyết hai tên!

Còn mười ba tên kia, cũng bị đám người nhanh gọn tiêu diệt!

Thoạt nhìn giải quyết hết sức dễ dàng, kỳ thật, đều là năm tu sĩ đánh một binh sĩ, mới có thể nhẹ nhàng xử lý đối phương.

Mười lăm binh sĩ vừa ngã xuống đất, liền hóa thành bùn đất, bị vách tường hấp thu đi mất.

Bắc Thần cao giọng cười: “Tịch Thiên, ngươi lại có thêm một điểm khiến ta bội phục!”

Hắn ta vừa mới nói xong, tiếng kêu thảm thiết liên tục phát ra!

Có người hô: “Sao thế?”

Người kia vừa chạy vừa nói: “Bên chúng ta đột nhiên xuất hiện một đám yêu thú, rất lợi hại, mọi người trăm ngàn lần đừng đi qua đây!”

Người của Bắc gia biến sắc!

Từ giọng nói phát ra, phương hướng có yêu thú kia cũng chính là hướng mà bọn họ muốn đi tới.

Âm Tế Thiên dùng thấu thị quan sát, nhìn thấy các tu sĩ bị một đám yêu thú đuổi theo, bất quá ra khỏi một phạm vi nhất định, đám yêu thú sẽ dần dần biến mất không thấy bóng dáng.

Bắc Vũ Phong nhỏ giọng hỏi: “Tịch Thiên, ngươi xác định không tính sai hướng!”

Âm Tế Thiên thu hồi ánh mắt: “Chỗ đó chắc chắc có lối ra, nhưng càng gần lối ra, thì đám yêu thú sẽ càng lợi hại hơn!”

Bắc Vũ Phong lại hỏi: “Sao ngươi biết được?”

Âm Tế Thiên thấy tất cả mọi người đều nhìn mình đầy hiếu kỳ, mày khẽ nhướng!

Nếu hắn không nói rằng mình có thấu thị, sẽ rất khó để đám Bắc Vũ Hoành tin phục!

Thế nhưng, hắn lại không muốn năng lực của mình bị quá nhiều người biết tới!

Âm Tế Thiên nghĩ nghĩ, nếu sử dụng *** thần lực, nhưng không xuyên thấu qua bức tường, chắc hẳn sẽ không bị bắn ngược trở về nhỉ!

Trầm mặc một lát, hắn quyết định thử một lần!

“Mắt ta có thấu thị!” Âm Tế Thiên sử dụng *** thần lực, nói với Bắc Vũ Hoành, Bắc Thần, Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Vũ Phong: “Thấu thị của ta có thể xuyên thấu vách tường, nhìn được cảnh vật bên kia!”

Bắc Vũ Hoành, Bắc Thần, Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Vũ Phong nhận được truyền âm của Âm Tế Thiên, đồng loạt giật mình nhìn hắn!

Phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là, một người thường không có linh lực, cư nhiên có thể truyền âm cho bọn họ?

Hay là, bọn họ đều nghe lầm?

Bắc Vũ Hoành lấy lại *** thần đầu tiên, dùng truyền âm, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói có thấu thị. Ý là, mắt có thể nhìn xuyên qua vách tường, cùng loại với thần thức?”

“Không sai.”

Bắc Vũ Hoành truyền âm lại nói: “Không bị bắn ngược trở về sao?”

Âm Tế Thiên giải thích đơn giản: “Nói chung, thấu thị của ta sẽ không bị bắn ngược trở về!”

Bắc Vũ Phong cũng lấy lại *** thần, khiếp sợ chỉ vào Âm Tế Thiên, nhìn Bắc Vũ Hoành lắp bắp nói: “Hắn… Hắn…”

Bắc Vũ Hoành thấy Bắc Vũ Phong giật mình, liền biết Âm Tế Thiên cũng đã nói với Bắc Vũ Phong về việc thấu thị!

Hắn đè tay Bắc Vũ Hoành xuống: “Trong lòng biết là được rồi!”

Bắc Thần kinh ngạc nhìn Âm Tế Thiên nói: “Ta không nghe lầm chứ! Ngươi vừa rồi hình như có nói…”

Hắn ta bị Bắc Vũ Hoành lườm cảnh cáo, lập tức đổi thành ho nhẹ một tiếng: “Xem như là ta không nghe lầm!”

Cuối cùng, Chấp Pháp trưởng lão nói: “Hết thảy đều nghe theo Tịch Thiên!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.