Toàn thân Thôn Phách bắn ra hơi lạnh, tu sĩ chính phái đứng cạnh y rối rít dạt qua hai bên để nhường đường, còn đưa mắt cảnh giác nhìn, xem rốt cuộc tên tà tu này là muốn làm gì!
Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật đang chuyên chú bàn chuyện, một chút cũng không chú ý tới tình huống xung quanh.
“Đồ Lam Hoa, Dưỡng Linh Thảo, Ninh Thần Thảo, Tụ Linh Liên… Những thứ này, chúng ta đều tìm được rồi!”
Thôn Phách nghe thấy tên của hai loại thảo dược Đồ Lam Hoa và Dưỡng Linh Thảo, trong lòng sửng sốt, đột nhiên thả chậm bước chân, nộ khí cũng theo đó tiêu tán rất nhiều!
“Còn thiếu Tư Hoa Lộ, Phật Thủ Diệp, Long Tu Thảo, Phượng Hoàng Vĩ… Duật nhi, chúng … rất khó tìm! Có lẽ trong bí cảnh này, cũng không có những loại thảo dược ấy!”
Hiên Viên Duật khẽ mỉm cười: “Sư phụ, đừng sốt ruột!”
Huyền Ngọc trưởng lão nôn nóng nói: “Sao ta có thể không sốt ruột cho được, ngươi xem sau khi chúng ta đi tới đây, cũng đã gần nửa ngày, mà cũng không thấy Minh nhi có dấu hiệu tỉnh lại, lỡ đâu…”
Hiên Viên Duật đánh gãy lời bà: “Sư phụ, việc ngài nên làm bây giờ, là đem độc tố trong hai bàn tay của ngài bức ra. Nếu không, thần đan thần dược gì cũng không cứu ngài được, càng đừng nói tới việc tìm thêm thảo dược!”
Y cầm thuốc mỡ trên tay Huyền Ngọc trưởng lão, giúp bà bôi lên vết thương.
Thôn Phách đứng yên tại chỗ, nheo mắt lại, chăm chú nhìn hai tay Huyền Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858662/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.