Âm Tế Thiên khựng bước lại, nhìn cảnh sắc đang không ngừng lùi về phía sau, cau mày nói: “Ta cảm thấy ngọn núi dưới chân chúng ta có vấn đề!”
Huyền Ngọc trưởng lão hừ cười một tiếng: “Ai bảo thứ dưới chân chúng ta là ngọn núi?”
Âm Tế Thiên đưa mắt nhìn dãy núi lớn liên miên trập trùng phía trước, nói: “Không phải là núi thì là cái gì?”
“Đây là…”
Huyền Ngọc trưởng lão còn chưa dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng dưng lấy tốc độ nhanh nhất chìm xuống, sắc mặt bà khẽ biến, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, hô: “Lại đến rồi! Ngươi mau mau ôm lấy tảng đá lớn bên cạnh đi!”
Âm Tế Thiên cũng nhận thấy được điều đó, tuy không biết có chuyện gì sắp phát sinh, nhưng vẫn làm theo lời Huyền Ngọc trưởng lão.
Hắn nhìn Huyền Ngọc trưởng lão đứng cách đó không xa, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Huyền Ngọc trưởng lão ném cho hắn một ánh mắt giễu cợt, nói: “Ngươi sắp biết được lý do vì sao ta lại chật vật như thế này!”
Nghe vậy, sắc mặt Âm Tế Thiên nhất thời đen thui, thầm nghĩ trong bụng, đừng nói ngọn núi này sẽ chìm xuống cái đầm lầy đen phía dưới nha?
Huyền Ngọc trưởng lão vội la lớn: “Mau hít sâu vào!”
Âm Tế Thiên thấy nước bùn màu đen đã dâng đến chân của mình, vội vàng làm theo lời bà, cố gắng hít một hơi thật sâu. Liền sau đó, cả người ngập trong vũng bùn vừa thối vừa đen kia!
Không quá một khắc, áo bào của hắn bị nước sình thấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858646/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.