Âm Tế Thiên đi tới chỗ Bắc Minh, nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của y, quan tâm hỏi: “Thân thể ngươi vẫn tốt chứ?”
Bắc Minh nghe được lời quan tâm, khóe miệng khẽ nâng lên thành một độ cong khó có thể nhận ra, chậm rãi ngồi dậy, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Không tốt!”
“Làm sao vậy?” Âm Tế Thiên có chút lo lắng, ngồi xổm xuống, vươn tay sờ mặt y!
Bắc Minh cười khẽ, đột nhiên bắt lấy tay hắn kéo vào trong lòng, đôi môi mỏng tràn ra tiếng cười khàn khàn, thập phần dễ nghe, dễ khiến người khác mê muội!
“Hôm nay còn chưa có hôn ngươi, cho nên thật không tốt!”
Âm Tế Thiên sửng sốt, giận dữ nói: “Ngươi có biết là ta đang lo lắng cho ngươi hay không, sao lại đùa giỡn như vậy!”
Bắc Minh thấy hắn tức khí, thành khẩn nhận sai: “Xin lỗi!”
Từ sau khi y sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên y xin lỗi một người nhiều đến như vậy!
Âm Tế Thiên trừng y nói: “Ta muốn bồi thường!”
“Được! Ngươi muốn bồi thường gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta…”
Bắc Minh còn chưa dứt lời, đã bị Âm Tế Thiên dùng miệng chặn lại!
Âm Tế Thiên vừa hôn vừa nói: “Ta muốn ngươi lấy thịt bồi thường, ngươi làm được sao?”
Bắc Minh buồn cười lên tiếng: “Ta đáp ứng! Hơn nữa, còn vô cùng cam tâm tình nguyện!”
Chữ ‘nguyện’ vô tình biến mất giữa đôi môi của hai người!
Chẳng biết có phải là do mối quan hệ của hai người đã không còn bất luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858637/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.