Mọi người ngước đầu nhìn không trung tối đen, chỉ thấy bầu trời phía trên tòa thành có đám tia sáng xanh bắn vụt lên. Ngay sau đó, chúng nó tựa như những mầm cây, bắt đầu dần dần mở lá rồi trưởng thành. Khi cây ngừng phát triển, từ trong khóm lá ló ra nụ hoa đầu tiên. Theo thời gian trôi qua, từng điểm từng điểm nụ hoa hé lộ. Cuối cùng chúng nó đồng loạt nở bùng, đủ các loại hoa bày ra trước mắt mọi người, thật có cảm giác như đang đứng trong một vườn hoa. Bỗng một làn gió nhẹ thổi qua. Những cánh hoa rung động theo gió, từng cánh từng cánh hoa rơi xuống, khiến cho cả hoàng thành cứ như bao phủ bởi một trận mưa hoa.
Mọi người đều thầm cảm thán: “Đẹp quá!”
Âm Tế Thiên hứng lấy cánh hoa, kinh ngạc nói với Bắc Minh đứng bên cạnh: “Hoa thật này!”
Thế nhưng Bắc Minh đã sớm không thấy bóng dáng. Âm Tế Thiên sửng sốt. Người đâu rồi? Lúc trước còn đứng cạnh mình mà! Âm Tế Thiên vội vàng nhìn quanh bốn phía tìm người, liền thấy Bắc Minh từ trong một con hẻm đi ra.
Hắn nghi hoặc nhìn Bắc Minh: “Sao ngươi lại từ cái hẻm đó đi ra vậy?”
Bắc Minh nắm lấy tay hắn, trả lời: “Chúng ta đi thả hà đăng đi.”
Âm Tế Thiên nắm lòng bàn tay Bắc Minh nhíu mày: “Sao tay của ngươi lạnh vậy? Có phải thân thể không thoải mái không?”
“Đừng lo lắng. Ta mới ăn đan dược rồi.”
Âm Tế Thiên không nói gì nữa, nhưng trong lòng thầm lo lắng Bắc Minh vì muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858558/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.