Chương trước
Chương sau
Âm Tế Thiên nhìn qua gương đồng, kỳ quái mà quan sát Bắc Minh!

Sao hắn có cảm giác lúc Bắc Minh nhắc tới hậu viện của bằng hữu y, dường như y đang nghiến răng nghiến lợi vậy cà.

Đến khi Âm Tế Thiên theo Bắc Minh đến nơi, hắn rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Bắc Minh không cho hắn ra hậu viện nhà người ta chơi!

Bởi vì, bằng hữu của y chính là đương kim hoàng thượng của Phàm giới, bởi thế hậu viện tất nhiên là tam cung lục viện rồi!

Bắc Minh lấy một lệnh bài Cửu Long màu vàng ra đưa cho thị vệ giữ cửa, lập tức bọn họ được cho vào cung ngay.

Âm Tế Thiên nhìn quảng trường rộng lớn tráng lệ cùng với cung điện hoàng cung nguy nga lộng lẫy, lần thứ hai xác nhận: “Bắc Minh, ngươi chắc chắn bằng hữu của ngươi là hoàng đế hả, thật không phải tổng quản thái giám đi?”

Bắc Minh chẳng hiểu sao hắn cứ một hai hỏi vấn đề này, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lời.

“Vậy ngươi có thể bảo hắn sai Ngự Thiện Phòng làm nhiều đồ ăn một chút, để chúng ta mang về Tu Chân Giới được không?”

“Sao ngươi toàn biết có ăn thế này?”

Âm Tế Thiên nhún vai: “Chẳng còn cách nào khác! Ở Tu Chân Giới cái gì cũng có, nhưng chỉ không có thức ăn!”

Tuy hiện giờ cơ thể của hắn đã không còn cảm giác đói khát, tuy nhiên miệng của hắn lại không chịu ngồi yên á.

Tim Bắc Minh liền mềm nhũn, dắt tay hắn đi theo nội thị đến Long Ngâm Điện – nơi hoàng đế xử lý chính vụ.

Hai người vừa mới dợm bước vào đã nghe thấy một tiếng nói đầy bén nhọn truyền tới: “Bắc công tử!”

Âm Tế Thiên giương mắt lên nhìn, chỉ thấy một tổng quản nội thị tuổi chừng bốn, năm mươi đang bước nhanh về phía bọn họ, kích động nói: “Bắc công tử, cuối cùng ngài cũng chịu đến gặp Hoàng Thượng! Hoàng Thượng mong ngóng ngài suốt mười hai năm qua, bây giờ đã đợi được!”

Ông ta lấy tay ái lau đi nước mắt ở khóe mắt, xoay người nói với tiểu nội thị: “Mau! Mau tới cung của Ninh Phi nương nương bẩm báo với Hoàng Thượng, Bắc Minh công tử đến!”

Sau đó xoay người, làm ra tư thế mời với Bắc Minh: “Bắc công tử, mời vào bên trong!”

Bắc Minh mỉm cười nhợt nhạt: “Liễu công công, đã lâu không gặp!”

Liễu công công hiền hòa nói: “Bắc công tử, ngài chẳng thay đổi dù chỉ một chút, vẫn trẻ như vậy, không như Phàm nhân chúng ta, theo thời gian trôi qua thì dung nhan cũng từ từ già úa!”

Bắc Minh móc năm bình Dưỡng nhan đan và năm bình Dưỡng sinh đan đưa cho Liễu công công: “Đây là đan dược ta luyện chế, một năm dùng một viên sẽ có tác dụng cường thân kiện thể, vĩnh viễn thanh xuân!”

Liễu công công sửng sốt, kích động nói cảm tạ: “Cảm ơn Bắc công tử đã ban thưởng đan dược cho ta!”

Ông ta cẩn thận cất đan dược vào trong ống tay áo rồi dẫn bọn Bắc Minh đi vào Thiên Thính của Long Ngâm Điện.

Âm Tế Thiên vừa vào Long Ngâm Điện liền tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, thậm chí ngay cả sàn nhà cũng không buông tha. Nếu chẳng phải Bắc Minh vẫn luôn cầm tay hắn, chỉ sợ hắn đã sớm chạy bay tới long ỷ, giải tỏa cơn nghiện làm hoàng đế!

Bất quá, hắn phát hiện ánh mắt của nội thị nhìn hắn và Bắc Minh có chút gì đó kì quái!

Lúc Liễu công công mời Bắc Minh nhập tọa, mới chú ý tới trong tay Bắc Minh còn dắt theo một thiếu niên, bộ dáng rất *** mỹ diễm lệ, nếu không phải ông ta đã gặp qua vô số người, thật sẽ lầm thiếu niên kia thành một tiểu cô nương!

“Bắc công tử, vị tiểu công tử này là…”

Bắc Minh đơn giản giới thiệu: “Phu nhân của ta, Tịch Thiên!”

Liễu công công sửng sốt, đáy mắt lóe lên u quang rồi biến mất, cười nói: “Thật không ngờ mười hai năm không gặp, Bắc công tử đã có vợ rồi!”

Âm tế Thiên sửa lại: “Là y lấy chồng!”

Liễu công công lại sửng sốt: “Ah!”

Âm Tế Thiên không để ý tới hắn, trực tiếp nói với Bắc Minh: “Ta muốn ra ngoài đi dạo một chút!”

Bắc Minh biến sắc.

Âm Tế Thiên vội vàng hôn một cái trên mặt y, nói: “Ta cam đoan sẽ không tùy tiện chạy loạn!”

Sắc mặt Bắc Minh nhất thời dịu hơn nhiều, sau đó y nhìn sang Liễu công công, Liễu công công hiểu ý, kêu một tiểu nội thị tới, mang Âm Tế Thiên đi dạo xung quanh.

Âm Tế Thiên vừa rời khỏi Thiên Thính thì tựa như một con ngựa hoang thoát cương, chạy ùa tới long ỷ trong chính điện ngồi lên, không chờ nội thị canh giữ chính điện đuổi xuống, hắn lại bật người chạy ùa ra ngoài.

Hai vị nội thị bắt tiểu nội thị đi theo phía sau Âm Tế Thiên lại, hỏi: “Tiểu Dĩnh Tử, vị thiếu niên kia là ai, sao to gan lớn mật như thế, dám ngồi lên long ỷ của Hoàng thượng, hắn không sợ bị chém đầu à!”

Tiểu Dĩnh Tử lau lau mồ hôi lạnh trên trán: “Là khách quý của Hoàng thượng, hình như là người từ Tu Chân Giới tới! Không nói nữa! Nếu tiểu tổ tông kia mà chạy mất, ta thật không biết ăn nói làm sao với Liễu công công đây!”

Hai vị nội thị nghe là khách quý của Hoàng thượng, lại còn là tu sĩ, liền không đứng ra ngăn cản nữa!

Sau khi Âm Tế Thiên chạy ra khỏi đại điện, liền bĩu môi: “Long ỷ cũng chả có gì vui, vừa cứng vừa nhỏ!”

“Tiểu công tử! Tiểu công tử, ngài muốn đi dạo ở đâu, Tiểu Dĩnh Tử dẫn đường cho ngài!” Tiểu Dĩnh Tử đuổi theo, thở hồng hộc nói.

“Nơi nào cao nhất trong cung?”

Âm Tế Thiên cảm thấy ở đây, ngoại trừ Hoa viên ra thì chẳng còn cái gì đáng để xem, duy nhất có Hậu cung nhưng lại bị Bắc Minh hạ lệnh cấm, hiện giờ đành tìm chỗ nào cao cao, dùng thấu thị ngó sang Hậu cung vậy.

Tiểu Dĩnh Tử cười nói: “Hóa ra tiểu công tử muốn đi Vọng Minh Đình!” (Đình ngắm bình minh)

“Vọng Mính Đình?” (Đình ngắm trà)

Tiểu Dĩnh Tử giải thích: “Vọng Minh Đình là do Hoàng Thượng đặc biệt sai người kiến tạo vào mười năm trước, là nơi cao nhất của Long Ngâm Cung này, có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh Hoàng cung!”

“Đi xem xem!”

Tiểu Dĩnh Tử lập tức dẫn đường cho Âm Tế Thiên, xa xa liền bắt gặp một cái đình bằng đá nho nhỏ trên một ngọn núi giả.

Âm Tế Thiên liếc thấy Bài tử trên cửa đình, không khỏi dừng bước lại, hóa ra là Vọng Minh Đình chứ không phải Vọng Mính Đình.

Nhất thời, đáy lòng hắn nảy lên một tia không được tự nhiên, cứ cảm thấy tên cái đình này như có hàm ý gì đó!

Tiểu Dĩnh Tử nghi hoặc hỏi: “Tiểu công tử?”

Âm Tế Thiên lấy lại *** thần, theo chân Tiểu Dĩnh Tử đi lên đình, vừa phóng thấu thị ra, toàn bộ hoàng cung đều nằm trong mắt hắn.

Hắn cười nói: “Phong cảnh nơi này quả thật rất đẹp!”

Tiểu Dĩnh Tử cũng cười nói: “Tiểu Dĩnh Tử cũng là nhờ phúc của tiểu công tử mới được lên đây! Ngày thường, chỉ có nội thị quét tước mới được phép lên Vọng Minh Đình!”

“Phải không? Hậu cung của Hoàng Thượng ở đâu?”

Tiểu Dĩnh Tử nhanh chóng chỉ tay về phía tây!

Khóe miệng Âm Tế Thiên cong lên, lập tức dùng thấu thị quan sát. Đập vào mắt là một nam tử mặc long bào đang vội vàng chạy về hướng Long Ngâm Điện, nhiều lần suýt chút nữa là vấp phải đá dưới chân, bộ dáng hết sức chật vật!

Dù vậy, vẫn không tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng Đế!

Tuy rằng Âm Tế Thiên cảm thấy bộ dạng Hoàng Đế như vậy rất buồn cười, nhưng mà hắn làm sao cũng không cười nổi.

Không phải nói chỉ là bằng hữu thôi sao, cớ gì phải vội vã như vậy?

Âm Tế Thiên càng xem, mày càng ngày càng nhíu chặt!

Hắn phát hiện, Hoàng Đế đang chạy kia không giống như những Hoàng Đế bình thường, trên người hắn ta tỏa ra một loại khí tức hoàn toàn không giống Phàm nhân, chẳng lẽ do Hoàng Đế là chân long thiên tử ư?

Ánh mắt Âm Tế Thiên không ngừng dõi theo Hoàng Đế đang chạy kia!

Sau một chung trà, rốt cuộc Hoàng Đế cũng chạy tới bên ngoài Long Ngâm Điện. Trước khi bước vào điện, hắn ta dừng lại, để nội thị thay hắn ta chỉnh trang lại vẻ bên ngoài, xác định mình không có bất luận chỗ nào không ổn, mới thả chậm bước chân, bình tĩnh đi vào trong điện.

Âm Tế Thiên lập tức sử dụng năng lực thấu thị, xuyên qua Long Ngâm Điện, liền bắt gặp ánh mắt của Hoàng Đế khi nhìn thấy bóng lưng Bắc Minh, rõ ràng lóe lên một loại kích động cùng nhu hòa.

Bắc Minh nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Hoàng Đế, liền đứng lên, mỉm cười nhàn nhạt với Hoàng Đế.

Rốt cuộc Hoàng Đế không đè nén được tâm tình kích động, vọt tới, ôm siết Bắc Minh vào trong ngực!

“Phắc!”

Âm Tế Thiên nhanh chóng rút tầm mắt ra, không hề muốn nhìn khung cảnh cố nhân lâu ngày gặp lại này. Lần thứ hai chỉa phương hướng về phía Hậu cung, nhìn đàn đàn lớp lớp mỹ nữ để giải tỏa tâm tình vậy.

Hắn cứ tưởng trong Hoàng cung phải có không ít dong chi tục phấn, ai mà ngờ toàn là khuynh quốc khuynh thành. Thế nhưng, đám nam tử mặc áo quần hoa lệ kia là ai?

“Tiểu Dĩnh Tử, tại sao trong hậu cung của Hoàng thượng các ngươi lại có những nam tử trẻ tuổi?”

Sắc mặt Tiểu Dĩnh Tử khẽ biến, tuy rằng nó không rõ tại sao Âm Tế Thiên lại biết điều này, nhưng vẫn cuống quýt nói nhỏ: “Tiểu công tử, những người đó đều là nam sủng của Hoàng Thượng! Tuy nhiên, Hoàng Thượng không cho phép chúng ta bàn luận về chuyện này, tiểu công tử vẫn không nên hỏi nhiều thì hơn!”

Âm Tế Thiên biết Hoàng cung có nhiều quy củ, bất quá, hắn càng nhìn đám nam tử kia càng cảm thấy quen quen!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.