Mọi người thấy Tuyết Sư chồm tới muốn cắn xé Âm Tế Thiên, có kẻ thì vui sướng, cũng có kẻ thì hoảng sợ, còn có người nén không được hô lên một tiếng. Nhưng bỗng nhiên bịch một cái, Tuyết Sư té sụp xuống đất, sau đó vừa run rẩy vừa co quắp cứ y như một chú chó nhỏ đáng thương.
Mọi người sửng sốt. Lúc nhìn thấy bàn tay trắng trẻo tựa bạch ngọc trên đỉnh đầu nó, đáy lòng lại dâng lên từng đợt khiếp sợ! Minh thiếu phu nhân đã ra tay như thế nào vậy? Sao bọn họ chẳng hề nhìn thấy động tác của hắn? Chẳng nhẽ khi bọn họ chớp mắt đã bỏ lỡ hình ảnh thiếu niên kia đè đầu con Tuyết Sư xuống à?
“Này…”
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, ý hỏi đối phương có nhìn thấy Âm Tế Thiên đã làm như thế nào không? Mà Ly Trĩ lão tổ bắt gặp bộ dáng Tuyết Sư quỳ rạp xuống đất cứ như một con chó thì miệng không khỏi nhếch lên nụ cười xảo quyệt. Lăng Uy Dương cũng bắt đầu ngồi không yên, ông ta không tự chủ được mà đứng lên, bước lên trước hai bước để nhìn cho rõ.
Các trưởng lão phe trực hệ của Bắc gia hưng phấn tột độ, còn các trưởng lão phe chi thứ lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Âm Tế Thiên.
Âm Tế Thiên ấn đầu Tuyết Sư xuống, xoa xoa nhúm lông mềm trên đầu nó. Đột nhiên, một loạt hình ảnh chui vào trong đầu hắn, cứ như một thước phim đang không ngừng chuyển động. Âm Tế Thiên không khỏi kinh ngạc, vì sao trong đầu của hắn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858537/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.