Trưởng lão kia vội vàng co rụt bả vai lại, không chút nghĩ ngợi thốt ra: “Không ý kiến!”
Bắc Tiềm nghe thấy ba chữ này, nháy mắt sắc mặt đen thùi!
Cặp mắt hắn ta thiếu chút nữa là trừng rớt ra ngoài!
Trưởng lão kia chột dạ cúi đầu, không dám nhìn Bắc Tìêm lấy một cái!
Chấp Pháp trưởng lão khẽ nhếch miệng lên cười: “Tiềm trưởng lão! Các vị trưởng lão khác đều không có ý kiến! Vậy còn ngài thì sao? Ngài muốn xin lỗi Tịch Thiên hay là muốn nhận trừng phạt?”
Bắc Tiềm đảo mắt sang các trưởng lão phe trực hệ, châm chọc nói: “Chư vị trưởng lão, ngày đó khi ta nói Tịch Thiên là nam sủng, trừ Hòanh trưởng lão ra, toàn bộ các ngươi chẳng hề có lấy một ai đứng ra bênh vực hắn, các ngươi có dám nói lúc đó các ngươi cũng không nghĩ như ta không? Bây giờ thấy mình không thể khế ước yêu thú được nữa thì làm một bộ hiên ngang lẫm liệt thay hắn chủ trì công đạo, đúng là rất tức cười!
Hắn ta liếc sang Âm Tế Thiên đang thảnh thơi ăn điểm tâm, cười lạnh một tiếng: “Lại nói, cho dù các ngươi có hao hết tâm tư lấy lòng hắn, chưa chắc gì hắn sẽ tiếp nhận!”
Lúc này, sắc mặt các vị trưởng lão lúc trắng lúc xanh, bị Bắc Tiềm áp đến không biết trả lời làm sao.
Âm Tế Thiên nhìn bộ dạng bọn họ mà không khỏi cười lạnh trong lòng!
Dưới góc độ của người đứng xem, câu nói này của Bắc Tiềm có phần rất hợp ý hắn!
Bắc Tiềm quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858525/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.