Mọi tu sĩ ở Đông, Tây, Bắc bộ đều tập trung ở Nam bộ, khiến khắp các phố lớn ngõ nhỏ của Bắc hoàng thành toàn là người với người, nhất là khu chợ lại càng thêm náo nhiệt, lúc nào cũng có tiếng người ồn ào, chen chen lấn lấn chật như nêm cối. Giữa nơi này, bỗng một viên châu màu đỏ đen từ trong cửa hàng bay ra, chầm chậm lơ lửng trên không. Có người nhìn thấy viên châu đó phát ra ánh sáng đỏ đen thì mở lớn mắt, chỉ vào nó hô lớn: “Cái gì kia!!”
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy viên châu kia một bên phát ra ánh sáng màu đen, một bên phát ra ánh sáng màu đỏ, thoạt nhìn có vẻ rất quỷ dị.
“Cái kia hình như là yêu đan!” Có người cảm nhận được khí tức của yêu đan nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy qua yêu đan phát ra ánh sáng màu đỏ đen cho nên giọng điệu cũng không chắc chắn lắm.
Một vị tu sĩ cao giai nhận ra được cấp bậc của nó, kinh ngạc nói: “Là yêu đan! Hơn nữa còn là yêu đan cấp mười!”
Nhất thời mọi người đều ngạc nhiên kêu lên. Cũng có người muốn đoạt lấy, tuy nhiên lại hơi chùng bước vì lo lắng đây là bẫy rập, chứ không ai sẽ vô duyên vô cớ mà để yêu đan cấp mười bay lơ lửng, phơi bày trước mặt mọi người thế kia. Đúng lúc này có người quát lớn: “Tất cả mọi người đừng động!”
Mọi người trên đường cái nghe thấy tiếng nói, liền nén tâm tư lại, đồng loạt nhìn về phía phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858511/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.