Chương trước
Chương sau
Âm Tế Thiên lên tiếng hỏi: “Chẳng biết Vạn tổng quản có nhớ rõ là đã phát yêu thú cấp ba nào cho Bắc Sinh và Bắc Duy hay không? Còn nữa, hai yêu thú kia có năng lực gì?”

Bắc Vạn Trọng nhìn Âm Tế Thiên đầy mặt tươi cười, nhất thời đáy lòng có cảm giác rất không hay. Bất quá, hắn cũng không cho là mình đã làm sai chuyện gì, mặc dù hắn phát cho Bắc Sinh và Bắc Duy yêu thú cấp ba, nhưng trong Bắc gia, đệ tử ở Trúc Cơ kỳ được phát yêu thú cấp ba cũng xem như chuyện bình thường, cho dù là gia chủ cũng chẳng thể chỉ trích hắn phân phối bất công!

“Nhớ rõ! Yêu thú cấp ba ta phát cho Bắc Sinh là Cầu Thử, năng lực là ăn được tất cả mọi thứ, cái gì cũng sẽ ăn. Còn của Bắc Duy là Hầu Tử, năng lực… thì… tạm thời không biết.”

Hắn không biết năng lực của Hầu Tử, bởi vì chưa từng có ai bắt khỉ để làm khế ước thú, hơn nữa cũng rất ít người nhìn thấy Hầu Tử lượn lờ trong Vạn Yêu Sâm Lâm. Lần này tính ra chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Theo lời đệ tử bắt được nó thì là con khỉ bỗng dưng xuất hiện trên thú túi của gã, sau đó tự chui vào bên trong. Bắc Vạn Trọng nói xong lời này thì cơ hồ như không dám nâng mắt nhìn Phúc trưởng lão. Bởi vì hai con yêu thú kia căn bản là vô dụng, phát cho bọn họ loại yêu thú này quả thực có cũng như không, lãng phí điểm tích phân.

Kỳ thực hắn vốn muốn nói không nhớ được đã phát yêu thú cấp ba nào cho Bắc Sinh và Bắc Duy, nhưng cho dù hắn không nói thì Phúc trưởng lão cũng có thể tìm các đệ tử khác hỏi. Nếu thế còn không bằng hắn tự mình nói ra, như vậy không chỉ chứng minh trí nhớ hắn tốt mà còn chứng tỏ được mình không tắc trách.

Phúc trưởng lão miễn cưỡng lườm Bắc Vạn Trọng một cái, cũng không phê bình hắn phân cho các đệ tử yêu thú kém cỏi như vậy. Âm Tế Thiên cười khẽ: “Cho hỏi hai yêu thú mà Vạn tổng quản phát cho Bắc Sinh và Bắc Duy có phải là hai con này không?”

Bắc Sinh và Bắc Duy nghe thế, liền mau lẹ triệu hồi yêu thú mới vừa khế ước của mình ra. Bắc Vạn Trọng vừa nhìn thì nhận ra ngay bộ dáng của bọn chúng, lập tức gật đầu nói: “Đúng! Chính là tụi nó!”

Sau đó, hắn lại nhăn mày, vì sao hắn cảm thấy khí tức của hai con yêu thú này bỗng dưng mạnh mẽ hơn? Bắc Vạn Trọng vẫn không nhận ra bọn chúng này đã biến thành yêu thú cấp sáu. Chợt nhe thấy tiếng Âm Tế Thiên cười nói: “Bắc Sinh, Bắc Duy, còn không mau cảm ơn Vạn tổng quản. Chính ngài đã phát cho hai ngươi yêu thú mà sau khi khế ước lại có thể biến thành yêu thú cấp sáu!”

Bắc Sinh và Bắc Duy thông minh, nghe thấy lời Âm Tế Thiên nói thì vội vàng quay người sang Bắc Vạn Trọng cảm tạ: “Cảm ơn Vạn tổng quan đã phát hai con yêu thú cấp ba mà sau khi làm khế ước lại có thể biến thành yêu thú cấp sáu cho chúng ta!”

Bắc Vạn Trọng hoàn toàn bị bọn họ làm cho ngây người. Thêm đệ tử trong Thú Viên cũng một đầu mờ mịt!

Bắc Vạn Trong cẩn thận nhìn hai con yêu thú mới phát cho Bắc Sinh và Bắc Duy, thế nhưng thật sự biến thành yêu thú cấp sáu. Hắn khó tin mà chỉ vào hai con thú: “Này… này…”. Đệ tử Thú Viên cũng dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn bọn chúng.

“Sao có thể chứ? Ta chưa bao giờ nghe chuyện có yêu thú sau khi khế ước thì có thể thăng đến ba cấp!”

“Ta cũng chưa từng nghe qua!”

Âm Tế Thiên nhếch khóe miệng: “Chưa bao giờ nghe qua không có nghĩa là không có. Phúc trưởng lão, ngài có nghĩ vậy không?”

Phúc trưởng lão cũng chưa bao giờ nghe qua chuyện như vậy, nhưng không phải không có khả năng này. Huống chi chuyện xảy ra ngay trước mắt khiến bọn họ không muốn tin cũng phải tin.

Bắc Vạn Trọng vốn cố ý đổi cho hộ vệ của Âm Tế Thiên hai con yêu thú vô dụng, lại không ngờ được yêu thú cấp ba đột nhiên biến thành yêu thú cấp sáu, ngược lại khiến cho bọn họ có lời. Trong lòng vừa thẹn vừa giận, không khỏi thốt lên: “Yêu thú cấp ba nếu không tu luyện hoặc hút thú đan thì sao có thể biến thành yêu thú cấp sáu? Chắc chắn các ngươi ở Thú Triều lén giấu diếm yêu thú cấp sáu xuống, sau đó thừa dịp tráo đổi yêu thú cấp ba thành cấp sáu!” Hắn lại hừ một tiếng: “Mệt cho các ngươi còn nghĩ ra lý do sau khi khế ước thì yêu thú đột nhiên tăng ba cấp!”

Âm Tế Thiên cười lạnh nói: “Vạn tổng quản, ngươi cho là chúng ta có thuật tiên đoán sao? Có thể đoán trước ngươi sẽ phát yêu thú gì cho chúng ta? Lại nói, cứ cho là giấu diếm yêu thú cấp sáu, thì cũng nên giấu yêu thú hữu ích một chút chứ không phải là hai con thú một con chỉ biết ăn, còn một con thì chẳng biết làm được cái gì!”

Bắc Vạn Trong nghe đến đây thì mặt sưng đỏ lên.

“Đủ rồi!” Phúc trưởng lão giận tái mặt, lên tiếng quát ngừng. Ông nhìn về phía Bắc Vạn Trọng nói: “Ngươi và các đệ tử Thú Viên đã khẳng định phát cho Bắc Sinh và Bắc Duy là Cầu Thử và Hầu Tử cấp ba. Mà trong tay bọn họ đúng là hai con thú đó, như vậy còn cãi nhau cái gì, chẳng qua là từ yêu thú cấp ba thành cấp sáu thôi!”

Phúc trưởng lão chuyển đường nhìn qua Bắc Sinh và Bắc Duy: “Tuy rằng ta chưa từng nghe chuyện yêu thú sau khi khế ước lại có thể tăng ba cấp, cũng không tin tưởng chuyện này lắm. Nhưng chuyện đã xảy ra ngay trước mắt thì có nói thế nào thì nó cũng vẫn vậy. Ta chỉ đành tin tưởng các ngươi không có giấu diếm yêu thú cấp sáu. Hơn nữa cũng không có chuyện trùng hợp với yêu thú Vạn tổng quản phát cho các ngươi, vì thế cứ xem là chúng tự tăng ba cấp đi”.

Bắc Sinh và Bắc Duy vui sướng mà gật đầu lia lịa. Phúc trưởng lão chuyển mắt nhìn Bắc Vạn Trọng: “Vạn tổng quản, ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Bắc Vạn Trong đen mặt trả lời: “Ta không có ý kiến gì.”

Ba tên đệ tử kia lập tức bất mãn nói: “Bọn họ nói bậy, rõ ràng trước khi khế ước đã biến thành cấp sáu rồi! Ba người chúng ta nhìn thấy từ đầu đến cuối!”

Âm Tế Thiên buồn cười nhìn bọn họ: “Trước chưa tính đến chuyện các ngươi có nhìn lầm hay không, nhưng cứ ví dụ như yêu thú đã thăng lên cấp sáu trước khi khế ước thì Bắc Duy và Bắc Sinh làm thế nào mà thuần phục được chúng?”

“Chúng ta nói là yêu thú chưa có khế ước, nhưng cũng không có nói chúng không bị Ngự thú sư ma hợp qua!”

“Thôi!” Phúc trưởng lão nghe bọn họ ì èo nói mãi cũng nhức hết cả đầu: “Chuyện này dừng tại đây. Nếu không phục các ngươi có thể xin Vạn tổng quản phát Cầu Thử và Hầu Tử cho các ngươi để có thể giống như Bắc Duy và Bắc Sinh, sau khi khế ước thì có thể biến thành yêu thú cấp sáu!”

Ba đệ tử kia nghe thế thì lập tức ngậm miệng lại, căm giận trừng Bắc Sinh và Bắc Duy. Phúc trưởng lão phất tay: “Giải tán đi!” Bắc Vạn Trọng lạnh lùng liếc hai con thú của Bắc Duy và Bắc Sinh, tức giận hừ một tiếng rồi phất tay áo rời đi. Đệ tử Thú Viên cũng nhanh chóng đi theo Bắc Vạn Trọng.

“Thật là đạp trúng vận cứt chó!” Ba đệ tử kia rời đi thì các đệ tử khác cũng rời đi. Chờ toàn bộ mọi người khuất bóng rồi, Bắc Sinh lập tức đắc ý cười to: “Bắc Duy ngươi có nhìn thấy không? Mặt Vạn tổng quản cứ như bị bôi mực, muốn đen như thế nào thì đen thế đó. Xém chút là tức chết rồi! Ha ha!”

Bắc Duy mỉm cười nhìn Âm Tế Thiên: “Cảm tạ thiếu phu nhân!”

Âm Tế Thiên nhướng mày: “Sao lại tạ ta?”

“Cảm ơn…” Bắc Duy ngại ngùng gãi đầu: “Cảm ơn thiếu phu nhân đã giúp chúng ta biến yêu thú cấp ba thành cấp sáu!”

Lại nói tiếp, gã thực không biết phải cảm ơn thiếu phu nhân cái gì. Tóm lại gã cảm thấy yêu thú từ cấp ba thành cấp sáu nhất định có liên quan tới Thiếu phu nhân! Bắc Duy vội vàng đem con khỉ đưa tới trước mặt Âm Tế Thiên: “Thỉnh thiếu phu nhân ban tên!”

Hầu Tử vừa nghe, ánh mắt nho nhỏ lập tức tỏa sáng lòe lòe, hưng phấn nhìn Âm Tế Thiên!

Ban tên? Âm Tế Thiên có chút khó xử!

Trước đó hắn trực tiếp chúc phúc cho Tiểu Hầu Tử để nó biến thành yêu thú cấp sáu. Nếu như lại ban tên thì sợ là sẽ giống như Cầu Thử sẽ một lần thăng ba cấp, từ cấp sáu lên cấp chín, nếu mà như vậy nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ!

“Ta tạm thời chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi sẽ đặt cho nó sau!”

Hầu Tử nghe thấy thế thì ánh mắt sáng ngời đột nhiên tối sầm lại, đáng thương nhìn Âm Tế Thiên như muốn nói ‘ngài nhất định không được quên tặng tên cho tiểu nhân!’

Bắc Sinh cười đáp: “Vâng!”

Đợi Âm Tế Thiên rời đi Bắc Duy và Bắc Sinh liếc nhìn nhau: “Ngươi thấy sao?”

Bắc Sinh như có như không vuốt ve lông xù trên người Cầu Thử, nói: “Ngoài việc chuyện này có liên quan tới thiếu phu nhân thì ta cũng không nghĩ ra lý do nào khác. Tại sao đột nhiên biến thành yêu thú cấp sáu, hơn nữa lại không cần Ngự thú sư dùng lực tương tác ma hợp mà có thể thuận lợi khế ước quả thật là chuyện khó tưởng tượng!”

Bắc Duy trầm tư một hồi: “Mặc kệ ra sao thì chúng ta cứ coi như là không biết!”

Bắc Sinh đồng ý gật đầu. Âm Tế Thiên đi vào nơi Bắc Minh nghỉ tạm liền nhìn thấy Bắc Đẩu đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình chằm chằm. Sau đó, Bắc Đẩu dẫn theo năm tên hộ vệ khác đi tới, cung kính gọi: “Thiếu phu nhân!”

Âm Tế Thiên có chút ngoài ý muốn mà nhướng mày! Từ sau khi vào Bắc gia, hắn chưa từng thấy Bắc Đẩu và năm tên hộ vệ đặc biệt tới thỉnh an mình. Bắc Đẩu nói: “Thiếu phu nhân, thảm đã trải ra rồi, ngài có thể qua đó để nghỉ tạm!”

Âm Tế Thiên nhìn sang gốc đại thụ, bên cạnh chỗ Bắc Minh ngủ đã trải thảm sẵn, khóe miệng khẽ cười, lập tức đi về phía Bắc Minh, ghé vào bên cạnh y, dùng hai tay chống cằm ngắm nghía khuôn mặt tái nhợt của Bắc Minh, không tự chủ được nhìn đến thất thần.

Ngay lúc hắn mê mải thì đột nhiên người bên cạnh nghiêng một cái, vụt bế hắn lên. Âm Tế Thiên chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngả vào lòng Bắc Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.