Âm Tế Thiên nghe đến đó thì nghi hoặc hỏi: “Lúc nãy ngươi nhìn thấy ta, ngươi không hề nghi ngờ ta là ‘Tế Thiên’ kia biến hóa thành bởi vì ngươi cảm thấy thoải mái khi ở gần ta, đúng không?”
“Đúng vậy! Ở gần ngươi ta rất thư sướng! Cho dù là Bắc Minh hay Bắc Dực Đồng hay…” Bắc Dực Đồng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Tóm lại là tuyệt đối không thể giả mạo được!”
Âm Tế Thiên nheo nheo mắt, hai tay giữ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Dực Đồng lại: “Lúc ngươi hôn ta, chắc không phải do thoải mái nên hôn đó chứ?” Nếu nhóc dám ừ một tiếng, khẳng định hắn sẽ vứt nhóc vào một thông đạo nào đó, rồi đi tìm Hắc Lịch, tự mình rời khỏi nơi đây!
“Sao có thể như thế được!” Bắc Dực Đồng bất mãn nhăn mi lại: “Tuy rằng lúc ở cạnh ngươi sẽ làm toàn thân ta cảm thấy dễ chịu, nhưng không đến nỗi khiến ta muốn hôn ngươi, hoặc là nảy sinh dục vọng giao hoan!”
“Với cái thân thể hiện giờ của ngươi mà có thể cùng ta làm chuyện đó sao?” Nghe vậy, khóe miệng Bắc Dực Đồng liền nhếch lên đầy ý tứ: “Nếu biến thành như thế này thì ngươi có muốn cùng ta giao hoan không?” Lời vừa nói ra, thân thể nho nhỏ cũng chậm rãi cao lớn.
Âm Tế Thiên tựa như đang nhìn quá trình Bắc Minh từ bé đến trưởng thành. Từ một tiểu thí hài trở thành một thiếu niên, rồi từ thiếu niên lại trở thành Bắc Minh hiện tại. Quần áo trên người đều được đặc chế theo thân thể,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858426/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.