“Tịch Thiên, chúng ta đi!” Đột nhiên Bắc Dực Đồng trầm giọng nói.
Lúc này, Âm Tế Thiên mới dứt ra khỏi suy nghĩ của mình, đáp án sắp bật ra khỏi đầu lập tức bị đánh bay đi mất. Cả ba người còn chưa thực sự phục hồi lại *** thần đã bị Bắc Dực Đồng kéo lên pháp khí bay nhanh rời đi. Âm Tế Thiên cảm giác hình như Bắc Dực Đồng không vui vẻ, chẳng biết nhóc hoảng thần vì chuyện gì! Hắn tò mò nhìn lại thì thấy Huyền Ngọc trưởng lão đang nói chuyện với Hiên Viên Duật không biết mới chui từ đâu ra, hai người đều cười cười, không khí bao quanh cũng rất hòa thuận. Nếu không phải bề ngoài của Huyền Ngọc trưởng lão nhìn rất trẻ, chắc Âm Tế Thiên sẽ hiểu lầm Huyền Ngọc trưởng lão và Hiên Viên Duật là hai mẹ con mất. Âm Tế Thiên quay đầu nhìn Bắc Dực Đồng nghĩ thầm, tiểu thí hài tức giận không phải là do ghen tị với cảnh tượng kia đó chứ?
Bắc Dực Đồng dừng lại ở cửa lớn sơn trang riêng của Bắc gia, Bắc Đẩu đứng canh giữ bên ngoài, vội vàng đến đón. Hắn nhìn thoáng qua Âm Tế Thiên, sau đó nói với Bắc Dực Đồng: “Tiểu thiếu gia, phòng ở đã chuẩn bị tốt rồi ạ!”
“Dẫn đường!” Bắc Dực Đồng không bỏ đấu lạp xuống, trực tiếp lôi kéo Âm Tế Thiên theo sau Bắc Đẩu đi vào tiểu viện tử ở hậu viện. Vừa đi vào đã nghe thấy tiếng cười thoải mái: “Bần tăng vì lo lắng Tịch Thiên, cho nên nhân dịp Thú Triều thì sẵn đến phía Nam thăm Tịch Thiên. Ai ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858378/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.