Chương trước
Chương sau
Âm Tế Thiên cảm thấy hành vi tối nay của Thôn Phách thực sự rất quái lạ! Bắt hắn ra khỏi Bắc phủ chỉ để tò mò chuyện Duyên sơn thôi sao? Âm Tế Thiên không đoán được ra ý định thực sự trong lòng Thôn Phách, bất quá có được Hắc Độc Báo cũng coi như đáng giá. Tuy nhiên yêu thú cấp tám chưa có nhận chủ rất quý trọng, Thôn Phách cứ nhẹ nhàng tặng người khác như thế, nhượng hắn nghi ngờ lý do không chỉ là vì hắn làm cho y vui vẻ.

Mặc kệ! Về sau sai người tăng mạnh phòng thủ, nếu không nơi này thật sự giống như nhà của y, tự do ra vào.

Âm Tế Thiên hưng phấn nằm trên giường, không ngừng đùa nghịch pháp bảo, nhìn bề ngoài như cái chuông, nhưng lại không giống chuông kêu ring ring. Lập tức, hắn như nghĩ tới cái gì, động tác nháy mắt khựng lại.

Âm Tế Thiên đột nhiên phát hiện Thôn Phách không hướng dẫn hắn cách gọi Hắc Độc Báo ra. “Con mẹ nó!” Hắn nhịn không được chửi thề: “Mẹ kiếp! Tên khốn nạn này, ông đây nên sớm biết ngươi không có rộng lượng như thế!”

Kế tiếp, Âm Tế Thiên lăn lộn cả một đêm cũng không kéo được Hắc Độc Báo từ trong pháp bảo đi ra. Mãi cho đến tờ mờ sáng mới thiếp đi, nhưng ngủ chưa được bao lâu, đã bị hai bà vú dựng từ trên giường dậy để dùng điểm tâm. Âm Tế Thiên rửa mặt xong, thì vú Liễu *** thần phấn khởi ấn hắn ngồi xuống trước bàn trang điểm.

“Ta muốn giúp thiếu phu nhân vấn tóc so hôm qua còn xinh đẹp hơn!”

Khóe mắt Âm Tế Thiên giật giật, không còn cách nào khác đành tùy tiện vú Liễu giày vò mình. Vú Liễu cười khanh khách cầm lược, nhưng mới chải qua một cái, nụ cười liền đông cứng lại. Hai tay nàng run rẩy, gỡ từ răng lược ra một dúm tóc lớn, lại nhìn chỗ da đầu mà nàng mới chải qua thấy mờ mờ lộ cả da.

Sắc mặt vú Liễu trắng bệch, đột nhiên hét lên một tiếng: “A! A! Người đến! Mau đến ah!”

Vú Trương đang thu xếp lại chăn màn trên giường, nghe thấy tiếng kêu vội vàng chạy tới: “Làm sao? Làm sao thế? Có chuyện gì?”

Âm Tế Thiên cũng bị tiếng hét của vú Liễu làm cho nhảy dựng lên, quay đầu tức giận hỏi: “Lại làm sao?”

Đêm qua hắn ngủ không ngon buổi sáng lại bị dựng dậy sớm, tâm trạng đương nhiên không tốt!

“Ngươi… ngươi nhìn này!” Vú Liễu giọng nói run rẩy, cầm cả tóc lẫn lược đưa cho vú Trương nhìn.

Vú Trương trông thấy tóc rụng một đống trên lược, kinh hãi. Khó có được thông minh một lần, nhanh chóng sai hộ vệ vừa chạy vào nhanh đi tìm Đan sư. Âm Tế Thiên kinh ngạc nhìn tóc rụng sau đó giơ tay lên xoa xoa đầu, xoa một cái một bó tóc to cũng rơi ra theo.

“Sao có thể như vậy được!” Vú Liễu vừa vội vừa đau lòng nhìn tóc bị rụng. Một đầu đầy tóc này chiếm mất bốn năm sự sống của thiếu phu nhân, rất rất quý giá, nếu như thiếu phu nhân có cạo hết đi thì nàng cũng đành chịu. Nhưng tóc mới mọc có một ngày liền tự động rụng ra, nàng thật sự sợ hãi thân thể thiếu phu nhân không được bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.