Chương trước
Chương sau
Vú Liễu thấy sắc mặt Âm Tế Thiên nặng nề, còn tưởng rằng hắn đang mất hứng việc cầu duyên không thành, liền mở miệng đề nghị: “Tối nay là Đêm Cầu Duyên, trên đường lớn nhất định rất đông vui, thiếu phu nhân có thể cùng thiếu gia ra phủ giải sầu!”

Âm Tế Thiên nghe vú Liễu nhắc tới Bắc Minh, sắc mặt lại nặng nề thêm vài phần.

Tình trạng thân thể của Bắc Minh hôm nay, rõ ràng là do không chống chế được tâm tư tình cảm mà gây nên, thật không biết bao giờ mới khôi phục lại. Mà cho dù bây giờ có thể khôi phục lại, cũng không có khả năng ngay lập tức dẫn hắn ra phủ đi dạo!

Lại nói, trong khoảng thời gian từ buổi sáng rời giường đến khi lên núi cầu duyên, có quá nhiều chuyện ập đến. Bây giờ hắn thật sự không thể dâng lên được chút hứng thú nào với Đêm Cầu Duyên!

Âm Tế Thiên nghĩ thì như vậy. Nhưng đến khi trời tối, khi hắn dùng cơm ở đại sảnh xong, trở về phòng liền nhìn thấy Thôn Phách đang ngồi trước bàn trang điểm, cầm một cây dao nhỏ nhàn nhã mà gọt giũa móng tay.

Thôn Phách nghe thấy tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ma bệnh nhà ngươi chắc chẳng thể nào cùng ngươi qua Đêm Cầu Duyên phải không? Vừa lúc, ta cũng thiếu bạn, chúng ta có thể nắm tay nhau ra phố đi dạo.”

Nói xong, lưu loát thu dao nhỏ lại, thân hình nhoáng lên một cái, ngay sau đó, người đã đi đến trước mặt Âm Tế Thiên.

Thôn Phách nhìn thấy khuôn mặt Âm Tế Thiên, ánh mắt lóe lóe, nói: “Aiyo! Ánh mắt của ta quả nhiên không sai, ngươi mọc tóc dài rất là vừa lòng ta đấy nha!”

Âm Tế Thiên khó chịu: “Sao ngươi lại tới nữa?”

Hắn cứ cho rằng hôm qua Thôn Phách bị ăn một bụng tức giận, thì trong một khoảng thời gian sẽ không xuất hiện trước mặt mình, chẳng ngờ tới nhanh như thế đã tìm tới cửa!

Thôn Phách cầm một lọn tóc của Âm Tế Thiên đưa lên mũi hít ngửi, lập tức, cười nham hiểm, dùng thanh âm từ tính nói: “Thật muốn đè ngươi lên giường, sau đó làm một phen mây mưa tình ái!”

Đáy mắt Âm Tế Thiên chợt lóe lạnh lẽo, thế nhưng không lên tiếng. Thôn Phách lại nói: “Đáng tiếc, ta không thích sử dụng giường mà người khác đã dùng qua!”

Âm Tế Thiên nheo mắt: “Nói xong chưa? Nói xong thì cửa sổ ở đó, không tiễn!”

Thôn Phách cười nói: “Không hổ là người mà ta xem trúng, thế nhưng biết ta sẽ nhảy cửa sổ rời đi!”

Vừa mới nói xong, y bất ngờ vươn tay bịt kín miệng Âm Tế Thiên lại, kế tiếp ôm chặt lấy eo đối phương rồi bay nhanh ra ngoài cửa cổ, nhảy vọt lên trên nóc nhà, lấy tốc độ tựa tia chớp, phóng vài lần, chỉ nháy mắt đã dừng trong một con hẻm nhỏ ngoài Bắc gia.

Âm Tế Thiên trợn trắng mắt mà nhìn hẻm nhỏ không một bóng người, thủ vệ của Bắc phủ lại có thể lơi lỏng đến độ này!

Nếu như có một ngày hắn bị người ta đâm chết ở trong phòng, cũng không có gì là lạ!

“Yên tâm! Trước giờ Hợi ta sẽ đưa ngươi trở về Bắc phủ!” Thôn Phách buông Âm Tế Thiên ra, triệu hồi một con báo lớn màu đen, sau đó phóng lên ngồi trên lưng nó, rồi hướng Âm Tế Thiên vươn tay cười: “Lên đây!”

Âm Tế Thiên cứ như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn con báo lớn màu đen, tựa hồ nhìn thấy bảo bối gì đó, con ngươi tỏa sáng lấp lánh chẳng khác ánh sao trời.

Con báo màu đen này so với những con báo mà hắn đã gặp trước đây còn lớn hơn gấp mười lần, lông ngăm đen sáng bóng, thân hình chắc nịch cùng với bốn chân đầy sức mạnh, miệng hé ra cặp răng nanh đầy sắc bén, toàn bộ thân hình vô cùng uy vũ khí phách.

Âm Tế Thiên nhịn không được sợ hãi than một tiếng: “Đẹp quá!”

Chỉ cần là nam nhân, đều sẽ bị nó hấp dẫn!

Thôn Phách thấy hắn si mê nhìn báo đen, đáy mắt chợt lóe ý cười đắc ý: “Con Hắc Độc Báo này là yêu thú cấp 8, là ta bắt được ở Vạn Yêu Sâm Lâm vào hai tháng trước, trước mắt chưa bị Ngự Thú Sư thuần ……”

Lời còn chưa dứt, thì đã nhìn thấy Âm Tế Thiên đưa tay sờ soạng đầu của Hắc Độc Báo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.