Chương trước
Chương sau
Ra khỏi Bắc phủ, bảy tên hộ vệ lại đi theo, Âm Tế Thiên nhìn thấy các tu sĩ dùng pháp khí bay đầy trời, người người tấp nập, cơ hồ hội tụ thành một cái dù lớn che nắng cho người đi dưới đường. Mà tu sĩ đi trên đường lớn cũng không ít hơn tu sĩ bay trên trời, tất cả mọi người đều cùng đổ dồn về một hướng, do đó rất dễ dàng mà nhìn ra những ai đi hướng ngược lại.

Âm Tế Thiên nhìn mấy đầu người tấp nập qua lại trên đường cái, bỗng trông thấy một bóng người khá quen, người nọ đi ngược hướng, cách hắn khoảng ba trượng rồi sau đó rẽ vào một khách ***.

Là hắn! Vô Tịnh!

Âm Tế Thiên nheo mắt lại. Hắn chắc chắn rằng, mình tuyệt đối không có nhìn nhầm, hơn nữa thị giác của hắn được cường hóa, càng không thể có chuyện nhận sai người. Từ trước tới giờ, hắn vẫn luôn cho rằng, hôm đó Vô Tịnh đã mau chóng rời khỏi Bắc hoàng thành, không nghĩ tới, người kia còn ở lại đây. Vừa lúc có thể tìm gã để hỏi rõ mọi chuyện.

Âm Tế Thiên vừa định bước về phía khách *** đã bị kéo trở về:

“Ngươi muốn đi đâu?” Bắc Minh nghi hoặc hỏi

Lúc này, Âm Tế Thiên mới nhớ tới còn có Bắc Minh bên cạnh, đành trả lời cho có lệ: “Ta vừa nhìn thấy một người khá giống người quen cũ, nhưng chắc là nhận lầm rồi!”

Nếu đã biết Vô Tịnh ở tại khách *** kia, vậy ngày mai hắn đến tìm y cũng không có việc gì. Vì không muốn để cho Bắc Minh nghi ngờ, Âm Tế Thiên nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Chúng ta đang đi đâu đây?”

Bắc Minh trả lời: “Duyên sơn”.

Âm Tế Thiên nghe y trả lời, trong đó có chút gì đó rất vui vẻ, tò mò hỏi: “Nguyên sơn() nằm ở đâu?”

“Tương truyền rằng nơi đó từng có một vị thần ngụ lại, chỉ cần tới đó cầu duyên với người mình thích đều sẽ được thần phù hộ!” Bắc Minh giải thích đơn giản.

Lúc này, phía trước có người hô lớn: “Ai muốn vào Duyên sơn thì nhanh chóng lại đây, nếu không sẽ bỏ lỡ giờ tốt!”

Vừa mới nói xong, một đám người chen lấn nhau chạy tới chỗ vừa phát ra âm thành, ngay cả nhóm người Âm Tế Thiên cũng bị đám người đùn đẩy đi theo. Bắc Minh nắm chặt tay Âm Tế Thiên, đi vào trong một trận pháp màu lam: “Đây là trận pháp thông đến Duyên sơn”

Âm Tế Thiên vừa bước vào trận pháp, cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến đổi, rõ ràng vừa rồi là đường cái rộn ràng nhốn nháo, giờ đã là rừng núi non xanh nước biếc, phía trước là đường đi thông lên núi đầy những nấc thang đá, giống như một con đường mãi không có điểm dừng. Nhóm tu sĩ đều thu lại pháp khí, cùng nhau đi bộ lên núi. Âm Tế Thiên cũng chú ý đến nhóm tu sĩ đi lên nấc thang đá đều có đôi có cặp, có cặp nam nữ tu sĩ, cũng có cặp nam nam tu sĩ, trên mặt bọn họ còn mang nụ cười ngọt ngào. Nếu nhìn vào đây mà hắn có không hiểu được ý nghĩa của việc leo núi này, vậy hắn nhất định là tên ngốc.

Trán Âm Tế Thiên trượt xuống vài cái lằn đen, yên lặng quay đầu nhìn về phía Bắc Minh. Thì ra lễ Cầu Nguyên thực ra là lễ Cầu Duyên!

Bắc Minh phát hiên hắn nhìn mình chăm chú, hỏi: “Làm sao vậy?”

Âm Tế Thiên mở miệng, lại nhìn thấy Bắc Minh và mình mặc quần áo tương tự nhau, những lời định nói lại phải nuốt về. Hắn bỗng có chút hiểu được vì sao Bắc Minh lại phải vội vàng để tiểu thí hài trong thời gian ngắn nhất đem y bào đến chỗ mình, không chỉ để hắn sớm nhìn thấy nó, mà còn muốn hắn hôm nay mặc quần áo giống nhau đến đây để cầu duyên. Âm Tế Thiên quay sang nhìn phía trước: “Ngươi cảm thấy với tình trạng của mình hiện tại có thể đi hết đoạn đường này không?”

“Chuyện này còn phải xem chúng ta có duyên phận để đến được cuối đường hay không!” Bắc Minh lôi kéo hắn đi lên nấc thang.

“Ý ngươi là gì?” Âm Tế Thiên vừa mới nói xong, đôi tu sĩ phía trước đã biến mất trước mặt bọn họ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.