Âm Tế Thiên buồn cười nhíu mày, thầm nghĩ lòng tự trọng của tiểu thí hài này thật lớn! ‘Đệ đệ’ của nhóc nhỏ thì liên quan gì tới mình chứ? Có cái gì mà phải hối hận hay không? Âm Tế Thiên cũng không để tâm đến lời nhóc nói, tự tắm thật sạch, sau đó xoay người trêu ghẹo Bắc Dực Đồng: “Có cần ta ôm ngươi ra khỏi thùng tắm không?”
“Không cần!” Bắc Dực Đồng quay lưng lại phía hắn, cầm khăn trắng cái được cái không tự mình tắm. Âm Tế Thiên cho rằng nhóc làm mình làm mẩy cũng không đùa nữa xoay người đi ra ngoài. Mới vừa ra khỏi bình phong, chợt nghe thấy bên trong nói vọng ra: “Về sau tốt nhất đừng có tháo phật châu ra đấy!”
Âm Tế Thiên buồn cười môi khẽ kéo lên, đây là tiểu thí hài đang quan tâm hắn nhỉ?! Trở lại bên trong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó đeo lại phật châu rồi nằm trên giường đợi tiểu thí hài. Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng kêu đau đớn. Âm Tế Thiên biến sắc, nhanh nhẹn đứng lên, xông ra ngoài. Thân mình giống như gió vèo một cái đã đứng trước thùng tắm. Âm Tế Thiên kinh ngạc chớp chớp đôi mắt, chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Hắn rõ ràng mới xuống giường, sau đó xung quanh nhoáng lên một cái thì đã thấy mình đứng ở trước thùng tắm rồi.
Cố không nghĩ nhiều, nhanh chóng hướng mắt nhìn về phía thùng tắm, thế nhưng trong đó lại không có người nào, chỉ thấy quần áo rơi vươn vãi.
Là tiểu thí hài!
Nháy mắt sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858310/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.