“Ai?” Âm Tế Thiên cả kinh, đột ngột đứng phắc dậy.
Đôi mắt sắc bén của hắn quét nhìn khắp phòng, nhưng mà, trừ hắn với Bắc Minh ra, trong phòng hoàn toàn không còn người nào khác.
Đầu tiên Bắc Minh là ngẩn ra, tiếp theo, thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng đem Âm Tế Thiên hộ vào trong lòng.
Ánh mắt đảo khắp ngõ ngách trong phòng, sau khi xác định không có bất cứ dị trạng gì, mới nghi hoặc mở miệng hỏi: “Làm sao?”
Âm Tế Thiên sửng sốt, thành thật nói: “Vừa rồi có người nói chuyện vang lên trong đầu ta, đại khái là ai truyền âm sang!”
Đạo thanh âm kia không có ác ý, hẳn là sẽ không thương tổn hắn đi!
Bắc Minh thoáng nhíu mày, đề phòng mà nhìn chằm chằm bốn phía, hỏi: “Đối phương nói cái gì?”
Âm Tế Thiên nhăn mặt, đợi một hồi lâu cũng không có nghe người đó nói tiếp, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Bắc Minh.
Phát hiện sắc mặt y càng lúc càng tái nhợt, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, môi mỏng cũng mất đi hồng hào vốn có, tuy nhiên, ánh mắt lại dị thường sắc bén, phảng phất giống như đang kinh hoảng khi có người chạm vào trân bảo của mình, dùng sức đem Âm Tế Thiên ôm vào trong ngực.
Trong lòng Âm Tế Thiên nao nao, cảm thấy không cần nói cho y biết có người đang muốn cướp ‘thê tử’ của y là tốt nhất, để tránh lại kích thích đến thân thể y.
“Chỉ nói một câu, bất quá, ta không có chú ý tới đối phương nói cái gì, đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phat-mon-ac-the/2858238/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.