Ninh Vô Ưu nâng nhẹ tay, ý bảo Đoan Vương, Hiền Vương cùng ngồi xuống, hơi hơi trầm mi như có chút đăm chiêu. “Án này ta không thể trực tiếp nhúng tay vào.” Ninh Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn nhìn Ninh Đào và Hình Bộ Thị Lang đang ngơ ngác, nói tiếp: “Hơn nữa, chính ta cũng cảm thấy ta không có tài năng về xử án.” Ninh Đào cùng Hình Bộ Thị Lang thất vọng, liếc mắt nhìn nhau, trầm mặc không nói gì. “Thế nhưng, ngược lại ta có thể tiến cử một người cho các ngươi. Nhờ hắn giúp bọn ngươi phá án.” Ninh Vô Ưu uyển chuyển nói thêm. “Ai a?” Sắc mặt Ninh Đào lập tức phấn khởi, hỏi nhanh: “Chẳng lẽ là phụ tá bên người Ngũ ca?” Hoàng tộc, quan cao chức lớn trong triều Đại Thành thường hay chiêu mộ một ít người có mưu trí làm mưu sĩ, quân sư, phụ tá cho bọn họ. Mặc dù có thân phận “Sĩ” nhưng không thể làm quan. Hắn nhớ rõ, đích xác bên người Ninh Vô Ưu có vài môn khách, người người lăng lực cao, so với vài người bên cạnh quan lại thế gia thì giỏi hơn rất nhiều lần. “Không phải.” Ninh Vô Ưu lắc đầu cười. “Nếu phụ tá của huynh ra mặt không phải tương đương với huynh ra mặt sao? Cái này với việc kháng chỉ thì có khác cái gì?” “Vậy người Ngũ ca đề cập là ai?” Ninh Vô Ưu chỉnh lại áo cẩm cừu trên người, đưa tay hơ lên hỏa lò bên cạnh sưởi ấm. “Đệ có nghe nói qua người tên Mộc Tử Câm?” “Mộc Tử Câm?” Ninh Đào suy tư. “Nghe có chút quen tai.” “Ha. Mộc Tử Câm a! Người này đệ biết!” Ninh Tuấn vừa nghe thấy tên người mà mình biết, lập tức nổi lên hứng thú. Vừa rồi toàn là người khác nói, bản thân rất có cảm giác không tồn tại, nay có cơ hội chém gió, hắn lập tức tuôn: “Đệ có nghe vài vũ cơ trong phủ nói qua, cái người tên Mộc Tử Câm này là lang trung nghèo trấn Nghi Thủy. Tuy rằng y thuật trình gà nhưng lớn lên có vẻ ngoài khá được! Vài vũ cơ khi nói đến tên hắn, người người đều khen không dứt miệng, cái gì mà tuấn tú như ngọc, bạch diện thư sinh, lang quân như ý,…trong trấn Nghi Thủy, có vô vàn nữ nhân thầm mến hắn, lúc ấy còn có vũ cơ cho đệ bức họa của hắn, quả nhiên là…” Ninh Đào họ nhẹ một tiếng, lấy ngón tay gõ gõ mặt bàn. “Đệ luyên thuyên cái gì đấy? Nói trọng điểm!” Ninh Vô Ưu ngậm miệng cười mỉm nhìn phía bình phong, ánh mắt sâu hun hút như có như không mang theo mấy phần giễu cợt cùng trêu tức. Mộc Tử Câm cắn răng, âm thầm thở dài. Sao bản thân nàng không biết nhỉ, hóa ra vài nữ nhân trên trấn Nghi Thủy thích nàng đến như vậy. Cảm giác này, rất tốt, tất tuyệt! Nói không chừng về sau nó lại thành phương pháp kiếm ra tiền của nàng ha! “Mộc Tử Câm, người trấn Nghi Thủy, cha mẹ gốc gác thuộc bộ phận khám nghiệm tử thi ở nghĩa trang. Cho nên, hắn từ nhỏ đã cùng cha mẹ gặp qua không ít người chết, bởi vậy có nhiều cơ hội được tiếp xúc với mấy án mạng bên huyện nha. Hơn nữa, khi đó hắn cũng được học kỹ năng khám nhiệm tử thi từ mẹ, dần dần, tự bản thân cũng giải được một ít án mạng. Sau này mẹ hắn qua đời, cha hắn không biết vì sao lại chuyển nghề lang trung. Nghe nói là vì quá đau buồn, thất vọng. Thế nhưng, mấy người kể chuyện trên phố nói là hắn thỉnh thoảng vẫn đi xử án, vụ án gần đây nhất là vào vài năm trước hắn đã cứu một người vô tội bị oan.” Mấy người lập tức đứng lên hóng, rất muốn biết Mộc Tử Câm này năng lực phá án cao siêu bao nhiêu! “Ở một nơi cách đây khá xa, quan huyện nơi đó đột nhiên nhận được một tin nói là tiểu nương tử nhà vương mặt rỗ bị người giết chết. Pháp y tới cửa khám xét, quả nhiên thấy một người đàn bà trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc tinh tế diễm lệ đang bị treo ở trên xà nhà.” “Hừ! Đàn bà trẻ tuổi xinh đẹp đa phần có tâm không ngay thẳng!” Ninh Đào đập bàn, hung hăng nói: “Người đàn bà này, nhất định là hạng người chẳng đứng đắn gì!” “Đúng vậy.” Ninh Tuân gật đầu. “Nhưng mà người đó lẳng lơ thì sao? Vương mặt rỗ kia nói, nữ nhân này hắn bị người nhà an bài. Được gả tới nhà có tiền nhưng nàng còn không biết thế nào là đủ, ghét bỏ hắn vì có bộ dạng xấu. Hơn nữa, trong lòng ả luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ tới thanh mai trúc mã họ Triệu. Một hôm, nàng ta thừa dịp vương mặt rỗ không ở nhà, liền mang thanh mai trúc mã này về nhà tư tình. Thanh mai trúc mã đó muốn nàng và vương mặt rỗ cùng cách(ly hôn),sau đó cùng hắn cao chạy xa bay. Nhưng nữ nhân này tham tiền vương mặt rỗ, không muốn cùng cách. Thanh mai trúc mã kia thẹn quá hóa giận, liền đem nữ nhân này giết chết!” “Ngày đó, Mộc Tử Câm cùng với mẹ đi khám nhiệm tử thi, hắn được mẹ cho nối đuôi theo sau.” Ninh Tuấn nói tiếp. “Khám nhiệm tử thi xong, Mộc mẹ liền mang Mộc Tử Câm trở về. Về đến nhà, Mộc Tử Câm nhìn nhìn xem xét hồ sơ, không nói một lời, cơm cũng không ăn, tối cũng không ngủ. Mẹ hắn liền hỏi hắn có gì khó nói, hay có điều gì cần tâm sự không. Mộc Tử Câm khi đó cùng lắm mới mười ba mười bốn tuổi, thế nhưng đã thông minh hơn người. Mộc mẹ nhìn tình hình này của hắn, hiểu rõ, hỏi hắn phải chăng từ bên trong hồ sơ nhìn ra được vấn đề gì?” “Ừm.” Ninh Đào gật gật đầu. “Hắn khi đó mới mười mấy tuổi, cư nhiên có khả năng quan sát sâu sắc như thế!” “Đúng vậy.” Ninh Tuấn vui sướng hỏi: “Huynh đoán, hắn làm cách nào phát hiện được hung thủ không phải là thanh mai trúc mã nữ nhân đó?” “Ta làm sao biết được?” Ninh Đào nhíu mi. “Ta cũng không chứng kiến vụ án này.” Ninh Tuấn cười đắc ý, vẻ mặt làm như “huynh thật vô dụng”. Hắn quay đầu hỏi Ninh Vô Ưu, “Ngũ ca, huynh có biết không?” Ninh Vô Ưu lại một lần nữa nhìn nhìn phía sau bình phong, gật nhẹ đầu nói: “Nhờ vào sợi dây thừng trên cổ nạn nhân và dấu vết hiện trường.” Ninh Tuấn thấy Ninh Vô Ưu nói đúng ý mình liền phóng ra ánh mắt sùng bái sáng rực. “Ngũ ca, huynh chính là thần mà!” “Ta chỉ nghe mấy lời đồn trên phố gần đây.” Ninh Vô Ưu nói. “Lúc ấy, Mộc Tử Câm cùng mẹ hắn đến hiện trường phá án, phát hiện đồ đạc trong phòng vẫn y nguyên, không có dấu hiệu đánh nhau hay giãy dụa gì đó. Mà trên cửa sổ có dấu chân. Nếu đúng là thanh mai trúc mã giết nàng, lúc hắn nghe thấy nàng không muốn trốn cùng bản thân, nhất định thẹn quá thành giận. Dưới sự phẫn nộ, hắn sẽ tranh chấp khắc khẩu với nàng ta. Thêm nữa, sau khi thanh mai họ Triệu giết nàng, để che giấu tai mắt người khác, hắn sẽ không đào tẩu từ cửa sổ mà sẽ từ cửa chính đường đường chính chính đi ra. Tất nhiên hắn cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ hiện trường gây án, không để lại dấu vết.” Mấy người có chút đăm chiêu, gật đầu. “Vì vậy, Mộc Tử Câm liền phán, sự thực không phải là thanh mai trúc mã giết người rồi đào tẩu. Mà có lẽ hai người đó đang gian díu, thấy vương mặt rỗ trở về, gã họ Triệu mới hoảng sợ trốn từ cửa sổ đi. Sau khi hắn chạy được cho rằng cứ thế ổn rồi, không quay trở lại xem làm gì. Không ngờ rằng…” “Không ngờ rằng, vương mặt rỗ vào trong nhà thấy thê tử mình trang điểm tinh tế diễm lệ, lung linh động lòng người, liền sinh nghi ngờ. Hắn giả vờ như mình chưa biết gì cả, cố ý cùng thê tử nói chuyện giống mọi hôm. Thừa dịp nàng không để ý, dùng dây thừng siết chặt cổ đến chết treo trên xà nhà. Tạo hiện trường giả là nàng bị người giết chết rồi đi báo quan!” “Vậy tại sao vừa rồi huynh nói vấn đề ở dây thừng?” Ninh Đào hỏi. “Thói quen dùng tay buộc nút dây thừng của mọi người là khác nhau.” Ninh Vô Ưu nói. “Vương mặt rỗ quen dùng tay trái, nút thắt với cách buộc dây thừng khác với những người thuận tay phải. Mà thanh mai trúc mã họ Triệu quen dùng tay phải.” “Hóa ra là như vậy!” Ninh Đào bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu. “Nhỏ như vậy đã quan sát được chi tiết tỉ mỉ như thế, nhất định là người có tài năng phá án hơn người.” Hắn hướng về Ninh Vô Ưu chắp tay. “Ngũ ca, hiện nay Mộc Tử Câm người này đang ở đâu? Đệ ngay lập tức mời hắn phá án, nhất định lấy lễ đối đãi, để hắn được ở đình viện tốt nhất!” Lúc này Mộc Tử Câm đang trốn ở sau bình phong, lòng rối tung rối mù. Nàng vẫn luôn cho rằng, ngay từ ban đầu Sở Vương Ninh Vô Ưu muốn nàng phá án. Nhưng xem ra, tình huống thực sự còn rối rắm phức tạp hơn rất nhiều. Hắn thận trọng đem nàng đưa tới kinh thành, chờ đến khi Đoan Vương mở miệng cầu cứu hắn. Bấy giờ mới nhân cơ hội nhắc đến nàng, khiến Đoan Vương chủ động nhờ hắn dẫn nàng tới. Tâm tư quả nhiên thật thâm trầm a! Như nay hắn ngồi phía trước bình phong, miệng nở nụ cười ôn thuận, khí độ tao nhã. Tuy rằng có khả năng thương thế hắn vẫn chưa khỏi hẳn, thoạt nhìn có chút suy yếu nhợt nhạt. Nhưng Mộc Tử Câm cảm thấy thực ra hắn không yếu một chút nào, ngược lại rất nguy hiểm. “Huynh đúng là biết Mộc Tử Câm đang ở đâu!” Ninh Vô Ưu buông chén trà trong tay, để người làm đổi một ly ấm hơn. Đón lấy ánh mắt cảm kích vô cùng của Ninh Đào, nhíu mi nói: “Chỉ là, huynh không chắc hắn có muốn phá vụ án này hay không. Hay để ta thay đệ hỏi trước một chút.” “Vậy làm phiền Ngũ ca!” Ninh Đào cảm kích vạn phần, gương mặt ban đầu còn nhăn như khỉ bây giờ mới giãn ra được một ít, cứ như chỉ cần nghe lời Ninh Vô Ưu toàn bộ đều có thể dễ dàng giải quyết. Mấy người kia đi hết, trong chính sảnh hơi ấm của người vẫn còn phảng phất lượn lờ. Lò than rực hồng, thỉnh thoảng vang tiếng củi cháy, ánh lửa bập bùng. Mộc Tử Câm xuyên qua bình phong lẳng lặng nhìn Ninh Vô Ưu, bên ánh lửa nhạt nhòa, đôi mắt hắn long lanh ánh nước, dung nhan tuấn tú càng như thêm họa, khó lời tả hết. Đôi mắt kia, trầm tĩnh yên lặng, khiến hắn trở nên mộc mạc, lãnh đạm. “Ra đây đi.” Hắn đột nhiên nói. Lời này cũng giống tiếng lòng Mộc Tử Câm, nàng thật thà ra ngoài bình phong. Nhìn thẳng vào mắt hắn, khác hẳn đêm hôm qua tại khoảng sân thanh tịnh, lãnh lẽo, cũng không bị bình phong như che như đậy gây thần bí khó lường như vừa nãy. Lúc này rõ ràng Ninh Vô Ưu an nhiên lẳng lặng ngồi đó, lại khiến cho người ta cảm giác khí thế bức người cùng thanh cao nhã nhặn. Tóc rời rạc được cài bằng ngọc trâm, một thân nguyệt bạch hoa văn xám bạc cẩm bào, phủ ngoài bằng áo lông cừu trắng, cũng không giống như những người phú quý khác. Mặc đồ đó trên người hắn, phảng phất thêm phần tao nhã phong lưu. Y phục bao lấy cơ thể gầy yếu cao lớn đó không làm cho hắn trông yếu đuối, ngược lại thêm mấy phần lười nhác tùy ý, thái độ như nhàn tản thản nhiên với mọi thứ xung quanh. Nàng ngây người nhìn một lúc, mà ánh mắt này hiển nhiên khiến hắn ghét cay ghét đắng. Nàng kinh ngạc nhận ra mình đang là nam, không thể nhìn hắn chằm chằm như vậy, vội vàng thu lại ánh mắt, hơi buông mi xuống. Bập bẹ không chuyên nghiệp hành lễ với hắn. “Gặp qua Sở Vương điện hạ.” “Miễn lễ.” Hắn coi như đương nhiên mà nhận lễ từ nàng. Chỉ là, hắn nghiêng một bên mặt, nhìn lá trà xanh bên trong chén, nói: “Vụ án vừa rồi, ngươi nghe rõ rồi chứ?” Nàng hơi hơi cắn môi, nghĩ về vụ án vừa nãy được nghe. Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy dáng vẻ nàng cắn môi suy tư, răng nanh nhỏ như có như không hiện ra, môi nhờ uống nước trà mà hồng thắm, nước da cũng không hẳn là đen như mọi nam nhân khác mà mười phần trắng nõn. Mặt được hơi ấm trong phòng sưởi lên hồng thuận. Dáng vẻ này, mấy vũ cơ nói vậy cũng đúng, tuấn tú như họa, lang quân diện ngọc. Tóm lại dáng vẻ này quá giống nữ nhân, ẻo lả, hắn vẫn cảm thấy rất không vừa mắt! Hắn đem tách trà đặt lên bàn, để hơi nặng tay, gây ra tiếng động thanh thúy. Suy nghĩ nàng bị dừng lại, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của hắn, gần như hắn đang nén giận. Editor: Mấy chương đầu tui thấy chị nhà cắn môi nhiều cực luôn, anh nhà thì toàn phi ánh mắt ghét bỏ nhìn chị. Hìhì
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]