Ngủ một đêm không mộng mị gì ở Sở Vương phủ, ngày tiếp theo vẫn là hạ nhân hôm trước tới đưa cơm cho Mộc Tử Câm.
Đồ ăn khoảng chừng nhiều lên gấp đôi!
Sau khi hạ nhân bầy hết thức ăn lên, rồi cẩn thận nhắc nhở nàng một câu:
“Nếu tối đến tiên sinh không có việc gì thì tốt nhất không nên đi lại lung tung. Đại khái là tối hôm qua trong phủ có trộm, hắn đem thức ăn khuya của Sở Vương điện hạ trộm đi. Đồ ăn khuya của vương gia mà người này cũng dám xuống tay, chắc cũng chẳng phải dạng người tốt lành gì. Tiên sinh tốt hơn hết là nên cẩn thận một tẹo!”
Hắn nhìn Mộc Tử Câm, thấy sắc mặt nàng trầm xuống, cho rằng nàng bị sợ, vội vàng nói tiếp:
“Tiên sinh yên tâm, vương gia có nói, tặc nhân ăn vụng giống như vậy, cùng lắm chỉ là một con chuột to xác, muốn tóm được con chuột này, hạ nhân trong phủ vẫn còn thừa sức để bắt.”
“Kẹt”
Hạ nhân đóng cửa lại đi ra ngoài, Mộc Tử Câm cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, tự dưng sinh mấy phần tức giận.
Sở Vương hắn cười nhạo nàng là con chuột to xác nên cho thức ăn nhiều thêm một chút sao?
Nhưng mà nghĩ về số tiền thưởng hậu hĩnh sau khi phá án, toàn bộ đều có thể nhẫn nại.
Sau bữa cơm, bên ngoài cửa vang lên thanh âm ôn thuận cung kính của Nạp Lan Hạ.
“Tiên sinh, mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?”
“Chuẩn bị, chuẩn bị.” Mộc Tử Câm đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng nói, lập tức ngồi dậy, sửa sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-vuong-phi/258/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.