Trong rừng, ba người Nhiếp Cẩn Huyên vô tư trò chuyện với nhau, mà một lần nói chuyện liền kéo dài đến giữa trưa.
Cả ba người đều có chút đói bụng, lúc này, Tiểu Tú mới đề nghị trở về.
Nhưng nghe Tiểu Tú nói như vậy, Nhiếp Cẩn Huệ lại tỏ ý muốn đi tiếp về phía trước, hai người cảm thấy khó xử, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên nhanh trí đưa ra ý kiến.
"Được rồi, các ngươi đừng có lo, hôm nay chúng ta đã cố ý ra ngoài đi dạo một lần, trời vẫn còn sớm, bây giờ mà trở về thì còn gì thú vị nữa.
Chi bằng chúng ta đi vào rừng tìm vài thứ để ăn đi! Như thế không phải tốt hơn sao?!"
Nhiếp Cẩn Huyên đưa ra một kiến nghị thú vị như vậy, tức khắc liền đạt được sự tán thành của Nhiếp Cẩn Huệ và Tiểu Tú.
Theo sau, ba người liền phân công rõ ràng, Nhiếp Cẩn Huệ tìm củi để nhóm lửa, Tiểu Tú thì tìm vài loại trái cây rừng, còn Nhiếp Cẩn Huyên thì đi bắt cá ở con suối nhỏ bên kia.
Sau khi bàn bạc được một lúc, ba người nhanh chóng chia ra hành động.
Khác với Tiểu Tú cùng Nhiếp Cẩn Huệ phải đi vào rừng để nhặt củi và tìm trái cây, việc đầu tiên mà Nhiếp Cẩn Huyên cần làm là tìm đường đi đến suối nhỏ.
Không qua bao lâu, chỉ đi vài bước nàng đã tìm được con suối nhỏ ở phụ cận cách chỗ ban đầu của bọn họ không xa.
Đó là một dòng suối nhỏ uốn lượn quanh co, nước suối trong vắt có thể thấy được đáy, thậm chí còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-vuong-phi-2/4084688/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.