Chương trước
Chương sau
“Ngọc Đường, cậu nói ‘không phải như thế’ là ám chỉ cái gì?” Triển Chiêu nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường phớt lờ cậu, cởi đôi găng mới thay chưa được bao lâu, tháo cả khẩu trang xuống, đoạn bước vài bước tới chỗ điện thoại để trên bàn làm việc cách đó không xa, nhấc điện thoại lên bấm một dãy số nào đó.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày lại, vẻ mặt mang theo sự khó hiểu – nghe lời đối thoại của Bạch Ngọc Đường thì là gọi cho Âu Dương Xuân, vừa mở miệng đã hỏi thẳng xem anh ta đã tới phòng của Trần Tây chưa, nghe đối phương đáp lại vài câu xong, Triển Chiêu thấy rõ ràng khóe môi người kia hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ đẹp trai nhưng cũng rất giảo hoạt.
Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường hướng về phía Miêu Nhi nhà mình mà ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho cậu lại gần, trên mặt vẫn mang theo nụ cười phi thường đắc ý.
“Rốt cục là sao?” Trải qua bao bài học kinh nghiệm, Triển Chiêu thừa sức biết, nụ cười kiểu này của anh thường đại diện cho việc lúc này đây, anh đang tính toán một ý đồ xấu xa nào đó.
Thấy người đã tới gần, Bạch Ngọc Đường vươn tay gỡ dây buộc khẩu trang sau tai người yêu, cởi thứ đang che khuất nửa khuôn mặt tinh xảo như ngọc của cậu xuống, đoạn ghé vào bên tai Triển Chiêu cười nói: “Sao nào, có dám đánh cược một ván với Bạch gia gia nhà cậu, xem ai phá được án trước không?”
“Không cược!” Triển Chiêu lập tức trả lời không chút nghĩ ngợi, đồng thời lùi về sau một bước, giữ khoảng cách an toàn với cái tên đang tươi cười cực kỳ xảo quyệt kia, “Bây giờ là lúc để đùa hay sao? Có chuyện gì thì mau nói cho rõ đi.”
Bạch Ngọc Đường cũng không giận, nhìn Triển Chiêu trợn tròn hai mắt nhìn mình lom lom đầy cảnh giác, hệt như một chú mèo nhỏ đang xù lông, vẻ mặt đó thực sự là đáng yêu vô cùng, anh bèn cười nói: “Sao, cậu không tự tin vào bản thân mình đến thế sao? Hay, chẳng nhẽ cậu sợ Ngũ gia nhà cậu?”
Triển Chiêu bị cái vẻ không đứng đắn của anh chọc tức, vì đang mang găng tay nên không tiện đánh người, liền trực tiếp giơ chân đạp cho Bạch Ngọc Đường một phát, thấy người kia không kịp tránh bị trúng ngay cước này của mình, đang giậm giậm chân lầm bầm mấy câu kiểu “Cậu cũng thật độc ác”, lúc này mới cảm thấy xuôi xuôi một chút, “Cậu không nói có đúng không? Không nói thì tôi gọi hỏi thẳng anh Âu Dương.”
“Được rồi —— Đừng có nói tôi ăn hiếp cậu, có manh mối lại tự mình giấu giấu diếm diếm. Bây giờ nói thẳng cho cậu là được chứ gì!” Bạch Ngọc Đường bị đạp đau, cắn răng trừng Triển Chiêu một chút, thật không ngờ con mèo kia không phải chỉ có ngày thường móng vuốt lợi hại, mà ngay cả chân cũng chẳng biết lưu tình, “Vừa rồi tôi gọi cho Âu Dương chính là bảo anh ấy đến kiểm tra xem phòng của Trần Tây có kéo rèm cửa sổ hay không.”
“Rèm cửa sổ?” Triển Chiêu càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cậu không hiểu nổi, làm sao Bạch Ngọc Đường lại liên tưởng đến rèm cửa sổ trong phòng phụ nữ, càng không hiểu, rèm cửa sổ có kéo hay không thì liên quan gì tới vụ bắt cóc giết người này chứ.
“Đúng,” Bạch Ngọc Đường gật đầu, tiếp tục nói: “Âu Dương nói với tôi là phòng chị ta treo rèm nhung màu đỏ sẫm rất dày, hơn nữa còn kéo kín mít, quan trọng hơn là, người giúp việc trong nhà nói phòng của tiểu thư nhà bọn họ hầu như quanh năm suốt tháng đều kéo rèm như thế.”
Vừa nghe Bạch Ngọc Đường nói vậy, Triển Chiêu cũng loáng thoáng nhận ra được điểm đáng ngờ mà Bạch Ngọc Đường chú ý tới là cái gì, suy nghĩ một chốc, cậu bèn hỏi, “Ý cậu là… Trần Tây chị ấy, không thể tiếp xúc với ánh nắng?… Dị ứng tia tử ngoại ư?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu hài lòng, “Miêu Nhi nhà ta không hổ là sinh viên xuất sắc có thành tích cao nhất năm đó, quả nhiên là người thông minh, chỉ cần gợi ý một chút là đã hiểu.” —— Đương nhiên, anh cũng không có phát hiện ra lời nói này kỳ thực cũng là gián tiếp tán thưởng chính mình, bởi vì cái người bất kể là thành tích hay công việc xưa nay đều khó lòng mà phân cao thấp với Triển Chiêu chính là Bạch Ngũ gia anh.
Phớt lờ mấy câu thừa thãi của người kia, Triển Chiêu trực tiếp tìm phần mình lưu ý mà hỏi, “Nói như vậy, mí mắt chị ấy không phải chứng phù, mà là bị dị ứng?”
“Không sai, vừa rồi trong lúc nghiệm thi, tôi nhận thấy mí mắt Trần Tây không giống như chứng phù thông thường có thể ấn lõm mà có vẻ cứng hơn, hơn nữa bên ngoài có các hạt li ti, mức độ sưng của hai bên mắt cũng không giống nhau, có vẻ giống với di ứng da hơn.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Cứ coi như đúng là dị ứng da đi nữa,” Triển Chiêu vẫn chưa hiểu, “Nhưng có rất nhiều nhân tố gây nên dị ứng, sao cậu lại cho rằng chị ấy bị dị ứng là vì tia tử ngoại?”
“Bởi vì trên cơ thể người, mặt là bộ phận dễ tiếp xúc với ánh sáng nhiều nhất, hơn nữa…” Bạch Ngọc Đường ngừng một chút, bấm ngón tay kể từng cái từng cái một với Triển Chiêu: “Ngoại trừ dị ứng ánh nắng ra, thiếu máu, protein trong nước tiểu, còn có, Trần Tây mập hơn rất nhiều so với khi còn bé… Cậu sẽ nghĩ đến cái gì?”
Triển Chiêu cúi đầu suy nghĩ một hồi, khi lại nhìn Bạch Ngọc Đường thì ánh mắt đã hoàn toàn sáng tỏ, cậu trả lời: “Nghe giống như là bệnh Lupus ban đỏ hệ thống.”
Bệnh Lupus ban đỏ hệ thống là một loại bệnh tự miễn mãn tính gây tổn thương hầu hết các hệ cơ quan trong cơ thể, thường thấy ở nữ giới, đặc biệt là nữ giới từ 20 – 40 tuổi, nằm trong độ tuổi sinh nở. Triệu chứng của bệnh có thể biểu hiện ở nhiều cơ quan khác nhau, đặc biệt là da, tim, thận, hệ thần kinh và hệ tạo máu – còn về phần mập mạp là do điều trị bệnh Lupus ban đỏ hệ thống cần uống thuốc có Glucocorticoid trong thời gian dài, tác dụng phụ của thuốc này chính là gây tích tụ mỡ, khiến người mắc bệnh có bề ngoài giống như “mặt trăng rằm, lưng trâu nước”.
“Có một cách đơn giản nhất để chứng thực.” Dù sao cũng chỉ là suy đoán, Bạch Ngọc Đường hiện tại cần chính là chứng cứ chứng minh cho suy luận của mình, vì điểm đáng ngờ này có liên quan đến một vụ án rất lớn, “Chúng ta trực tiếp lấy mô da ở phía trong cẳng tay của chị ta làm xét nghiệm sinh thiết tìm tế bào Lupus đi!”
Sự thực chứng minh, suy đoán của Bạch Ngọc Đường là chính xác, ở lần làm sinh thiết thứ hai, hai người đã nhìn thấy tế bào Lupus hình dạng mắt ưng điển hình rất rõ ràng qua kính hiển vi.
“Thế nào? Vẫn là Bạch gia gia nhà cậu cao minh chứ?” Vì chính mình đã phát hiện ra manh mối quan trọng trước Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đã đắc ý cười tới mức miệng sắp ngoác tới tận mang tai.
“Ờ, tôi nhớ ra rồi, trước đây lúc ở bệnh viện, khoa phong thấp chính là khoa ở trong lòng các cậu đi!” Triển Chiêu lườm cái người đang cực kỳ đắc ý kia một cái, lời đáp lại mơ hồ mang theo chút không cam. Không biết tại sao, với tính tình nhẹ nhàng điềm đạm như mây khói của mình, cứ hễ gặp phải cái người này là lại dễ dàng bị khơi dậy lòng hiếu thắng trước nay chưa từng để lộ ra trước mặt người khác.
“Xí, còn không phục!” Hiếm khi nghe thấy người kia dùng kiểu nói chuyện trẻ con này với mình, Bạch Ngọc Đường thực sự cảm thấy thú vị, “Đó là vì Ngũ gia nhà cậu tri thức phong phú!”
“Da mặt cậu có phải cũng hơi bị dầy quá mức rồi không?” Triển Chiêu đã sớm quen với cách nói chuyện lúc nào cũng không quên chiếm tiện nghi của Bạch Ngọc Đường, trực tiếp bỏ ngoài tai lời nói thiếu dinh dưỡng kia của anh, “Có điều, nếu thực sự là Lupus ban đỏ hệ thống, vậy thì không khó lý giải tại sao Trần Tây lại trì hoãn tới tận giờ mới kết hôn, mà người nhà chị ấy cũng nhất định phải giấu diếm bệnh tình của cô với vị hôn phu.”
“Hừ, tôi thấy ấy à, bọn họ gạt Hồng Bảo Hoa mới thực sự là hành động dư thừa!” Bạch Ngọc Đường cười nhạt bỏ một câu.
“Sao lại thế?” Triển Chiêu cảm thấy kỳ quái. Dù sao thì bệnh Lupus ban đỏ hệ thống này cũng là một loại bệnh cần phải điều trị lâu dài cho tới tận khi chết, không muốn để vị hôn phu biết, cậu có thể hiểu, nhưng Bạch Ngọc Đường lại nói “dư thừa” thì quả thực là kỳ lạ.
“Aiss! Cũng chỉ có con mèo tâm tư quá mức trong sáng như cậu mới không nghĩ ra chuyện đơn giản như vậy.” Bạch Ngọc Đường thở dài, giải thích: “Trần Tây gả cho nhà họ Hồng, nhưng lại mang theo một khối tài sản lớn làm của hồi môn, tôi thấy cái gã Hồng Bảo Hoa kia tám phần mười cũng là nhắm vào khối gia tài đó nên mới đồng ý kết hôn với cô ta! Huống hồ bệnh tình của Trần Tây đã phát triển đến mức xuất hiện protein trong nước tiểu, nói cách khách chức năng của thận đã bị tổn thương nghiêm trọng, bệnh Lupus ban đỏ này lại không thích hợp để mang thai, chỉ cần bọn họ không có con thì chờ thêm tám năm mười năm nữa, đợi cho Trần Tây chết, chẳng phải số tiền kia đều thuộc về gã hay sao! Tới lúc có được số tiền đó trong tay, gã muốn mặc sức tiêu xài như nào mà chả được!”
“Ngọc Đường!” Triển Chiêu nghe xong, không khỏi nhíu mày lại, mở miệng cắt đứt lời anh nói. Tuy rằng cậu cũng không thích Hồng Bảo Hoa, thế nhưng nghe Bạch Ngọc Đường phân tích, cậu cảm thấy không có bằng chứng mà lại tùy tiện suy đoán bụng dạ của người khác như vậy, cảm giác làm loại chuyện nói xấu sau lưng này thực sự khiến cậu không thể thích ứng được.
“Được rồi được rồi, tôi không nói nữa.” Bạch Ngọc Đường ngừng lại một lúc mới tiếp tục, “Nếu đã xác định là Lupus ban đỏ, vậy thì hai mắt Trần Tây kiểm tra thấy sưng hẳn là bị dị ứng ánh nắng. Việc chúng ta cần làm bây giờ là phải tìm hiểu xem vì sao chị ta lại xuất hiện triệu chứng dị ứng ánh nắng, đúng không?”
Thấy đề tài đã chuyển về chính sự, Triển Chiêu gật gật đầu, vẻ mặt bất giác cũng trở nên nghiêm túc, “Không sai, căn cứ vào video lần trước chúng ta xem, nơi Trần Tây và Sầm Lăng Hương bị giam giữ là một căn phòng tối tăm dưới mặt đất, cho dù là ban ngày cũng không thể nào có ánh sáng mặt trời.”
“Nói cách khác, sau đó các cô ấy đã bị bọn bắt cóc mang tới chỗ khác.” Bạch Ngọc Đường phân tích: “Hơn nữa, hẳn là bị giam ở một nơi mà ánh mặt trời có thể chiếu vào.”
“Chỉ là, tại sao lại phải đem các cô ấy tới giam ở nơi khác?” Mặc dù đồng ý với phân tích của Bạch Ngọc Đường, nhưng cũng bởi vậy mà sự tình dường như càng thêm phức tạp, “Hơn nữa, so với căn phòng dưới mặt đất, nơi ánh sáng dồi dào lại có thể giam giữ con tin mà không bị hoài nghi… hình như cũng không dễ tìm như thế chứ?”
Hai người đang nói chuyện thì Trương Long đẩy cửa đi vào, thấy hai người, tay cầm báo cáo kết quả phân tích run lên, “Triển đại ca, đã có kết quả phân tích chất bột màu vàng lấy trên tóc của thi thể rồi.”
“Là cái gì?” Triển Chiêu nhận lấy báo cáo cầm trên tay, Bạch Ngọc Đường cũng đến gần xem.
“Là phấn hoa.” Trương Long trả lời: “Anh Công Tôn nói, rất giống với phấn hoa bách hợp…”
Phấn hoa!
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau, như vậy là, các manh mối đã từ từ liên kết lại với nhau.
Chất lỏng trong lá phổi có hàm lượng lân cao và rêu, thi thể trên tóc dính phấn hoa, và cả thể chất dị ứng ánh sáng của Trần Tây, nếu nơi mà hai cô gái đó bị nhốt không phải là trong gian phòng âm u dưới đất như trong video, vậy thì địa điểm có khả năng nhất chính là…
Sáng sớm hôm sau, Sầm Lăng Hương bị bắt cóc hơn ba ngày đã được cảnh sát tìm thấy ở ngoại ô thành phố A, trong một gian nhà kính trồng hoa cách địa điểm phát hiện xác của Trần Tây nửa giờ đường xe.
Lúc đó, cô bị ép uống một lượng lớn thuốc ngủ, tay chân bị trói chặt, hôn mê, đại khái là vì không cần lo lắng cô sẽ chạy trốn nên cũng không để ai lại trông coi. May mắn nhất chính là phạm nhân ngoại trừ làm cho cô mê man cả ngày ra thì cũng không làm cô bị thương quá nặng, có điều phải chịu cú sốc tinh thần lớn như vậy, Sầm Lăng Hương vốn thần kinh yếu đuối cuối cùng không có cách nào chống đỡ được, sau khi về tới nhà thì nhốt mình cả ngày trong phòng, không dám gặp người lạ, cũng chẳng muốn đi đâu.
Sự kiện này tới đây, thân là pháp y, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng coi như đã kết thúc nghĩa vụ, việc còn lại dựa vào những manh mối điều tra ra thủ đoạn và truy bắt phạm nhân là của cảnh sát, cũng không phải việc bọn họ có thể nhúng tay vào. Chỉ là không biết vì sao, hai người luôn cảm thấy vụ án này thực sự rất kỳ lạ, bất kể là cái chết bất ngờ của ông lão quản gia hay Trần Tây bị giết, đều khiến người ta không thể nào hiểu được, nếu chỉ là vụ án bắt cóc đơn thuần thì hành động giết người này dường như quá dư thừa.
Bị nghi hoặc trong lòng đè nén khó chịu, Bạch Ngọc Đường phá lệ chủ động muốn lấy danh nghĩa cá nhân đến Trần gia thăm hỏi Sầm Lăng Hương mới bị bắt cóc —— đương nhiên là, “thuận tiện” điều tra chút manh mối.
Trải qua biến cố lớn như vậy, mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã cảm nhận được rõ ràng, Trần gia thay đổi rất nhiều.
Người trong nhà vốn dĩ đã không nhiều, chỉ trong ba ngày đã mất đi tới hai người, Sầm Lăng Hương bị kích động vẫn chưa tỉnh táo lại chỉ dám khóa mình trong phòng không muốn gặp bất cứ một ai, không có ai tâm sự trò chuyện, cả căn nhà có vẻ đặc biệt trống trải, dường như ngay cả bầu không khí vô hình cũng mang theo sự ngột ngạt hữu hình.
Tiếp đón hai người chính là bản thân Trần Húc, khác hẳn với vẻ trầm ổn nhanh nhẹn lúc trước, người đàn ông này tuy vẫn dùng một thái độ bình thản nói chuyện cùng hai người, đối với những lời quan tâm thăm hỏi cũng đối đáp vô cùng khéo léo, song vẫn không tự chủ mơ hồ toát ra một loại cảm giác buồn bã thiếu kiên nhẫn.
“Nói vậy, anh Húc tính đưa gia đình chuyển sang Anh sinh sống sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Nói là ‘đưa gia đình’, kỳ thực cũng chỉ có hai người tôi và Lăng Hương mà thôi.” Trần Húc thở dài một hơi, giọng nói rất cô đơn, “Chị Tây và chú Trần đã không còn, Lăng Hương trải qua việc này cũng đã chịu đủ kích thích lắm rồi, ở lại nước cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chẳng bằng bán hết cơ ngơi bên này đi, về lại Anh, có lẽ chỉ có rời khỏi nơi này thì Lăng Hương mới có thể dần dần quên đi những việc kinh khủng phải trải qua mấy ngày nay.”
Nói tới đây, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu tỏ ra là đã hiểu.
Lại tùy ý hàn huyên một hồi, Bạch Ngọc Đường nhìn quanh, lấy danh nghĩa “đi ngoài” rời khỏi phòng khách, mới ra khỏi tầm mắt của Trần Húc đã ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
“Này cô, phòng của tiểu thư Trần Tây ở đâu vậy?” Trông thấy một cô người ở ôm một chồng quần áo đi tới, Bạch Ngọc Đường tiện tay kéo lại hỏi.
“Phòng của tiểu thư?” Cô giúp việc trẻ có mái tóc cắt ngắn gọn gàng hơi nghiêng nghiêng đầu, đương nhiên cô nhận ra anh chàng mặc áo trắng đẹp trai gần đây mới tới đây làm khách, chỉ là không hiểu vì sao đối phương lại hỏi vậy.
“Ừm, vừa nãy nghe anh Húc nhắc đến nên thuận tiện lên xem sao.” Bạch Ngọc Đường mặt không đỏ tim không đập, nở nụ cười lười nhác mà bịa đại một cái lý do. Vừa nói anh vừa nghĩ thầm, đáng ra việc này nên để cho con mèo nhỏ Triển Chiêu kia làm mới đúng, nụ cười của cậu mới là giỏi lừa người nhất.
“A, vậy sao,” Cô giúp việc quả nhiên không nghi ngờ chút nào, đáp lại bằng một nụ cười hơi e thẹn, dẫn Bạch Ngọc Đường tới trước cửa gian phòng Trần Tây.
Đẩy cửa đi vào, quả nhiên như Âu Dương từng nói, phòng của cô treo một tấm rèm nhung rất dày và nặng, tấm màn vải màu đỏ sẫm được kéo vô cùng kín, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ ở chính giữa, một tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ hở rọi lên lớp sàn gỗ vàng nhạt, càng làm cho căn phòng thêm vẻ âm u.
“Phòng của tiểu thư các cô, vẫn cứ kéo rèm kín mít như thế này sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Vâng, vẫn như vậy.” Cô giúp việc gật đầu trả lời: “Nghe quản gia Trần nói, tiểu thư giống lão phu nhân, sức khỏe không tốt, không thể thấy ánh mặt trời, cho nên rèm cửa vẫn luôn kéo kín.”
“Lão phu nhân là chỉ mẹ của thiếu gia và tiểu thư các cô?” Người giúp việc làm lòng hiếu kỳ của Bạch Ngọc Đường trỗi dậy.
“Không sai.” Cô giúp việc tiếp tục nói, “Trước đây khi quản gia Trần vẫn còn sống, thường cảm thán tiểu thư giống lão phu nhân như đúc, cái gì cũng tốt, chỉ là thân thể không tốt, đến bệnh cũng là tuyệt tự. A, đúng rồi, phòng của phu nhân bây giờ vẫn còn, không có ai động tới, lúc tôi đến quét dọn thì thấy ở đó xưa nay cũng chưa từng kéo rèm cửa ra.”
Nghe cô giúp việc kể rõ xong, Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại, khẽ gật đầu một cái.
Rời khỏi nhà họ Trần, Bạch Ngọc Đường không nói hai lời, kéo Triển Chiêu trực tiếp trở về phòng nghiên cứu.
Vừa mới ngồi xuống, máy fax đã vang lên tiếng kéo giấy loạt xoạt —— tài liệu mà bọn họ cần, Âu Dương đã truyền tới.
“Hiệu suất quả là vẫn rất nhanh!” Bạch Ngọc Đường cảm thán, đồng thời cầm lấy tư liệu chăm chú lật ra xem.
“Đây là cái gì?” Triển Chiêu cũng cầm lấy mấy tờ giấy nhìn nhìn, “Bệnh án? Bệnh án của ai vậy?”
“Bệnh án của mẹ Trần Tây.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Tài liệu cũ như vậy mà mấy người còn tìm được!” Triển Chiêu tấm tắc.
“Thực ra cũng không khó tìm, hơn ba mươi năm trước bệnh viện ở thành phố A có triển khai phương pháp điều trị bệnh Lupus ban đỏ hệ thống không nhiều, bệnh nhân đều chỉ tập trung ở hai, ba, bệnh viện. Chỉ cần bệnh án vẫn còn, chẳng qua chỉ phiền mấy người Âu Dương bỏ chút công sức ngồi bới giấy lộn mà thôi.”
“Nói như vậy, mẹ của Trần Tây cũng là bệnh nhân Lupus ban đỏ hệ thống?” Triển Chiêu lật tới tờ chuẩn đoán bệnh lúc xuất viện, quả nhiên thấy trên đó viết mấy chữ “Lupus ban đỏ hệ thống (thời kỳ hoạt động)”.
“Quan trọng hơn, cậu xem chỗ này đi, phương án trị liệu.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu qua, ngón tay vạch dưới từng nhóm từng nhóm chữ, “Ba mươi tư năm trước có thai, sau khi sinh bệnh phù và đi tiểu protein tăng, sau đó còn chọn phương pháp trị liệu bằng Cyclophosphamide, thời hạn năm năm.”
Nhìn thấy bệnh án, Triển Chiêu cũng không khỏi nhíu lông mày —— Lẽ nào ngày hôm đó Trần quản gia đến chết cũng không thể nói với bọn họ, chính là chuyện này sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.