“Thực ngoan, con trai của cô thật đáng yêu!” Tay Lệnh Hồ Càn sờ lên đầu của Tiểu Dịch, Tiểu Dịch bỗng chốc chạy ra sau lưng của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ cười hỏi, “Tiểu Dịch, sao vậy?”
“Chú này với chú hôm qua có phải là cùng huyết thống không, sao lại giống nhau như vậy, con không thích chú ấy!” Tiểu Dịch nói thẳng như vậy làm Lệnh Hồ Càn có chút lúng túng, đứa nhỏ này sao lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ hắn và anh trai của hắn giống nhau lắm sao? Không tự giác đưa tay lên sờ sờ mặt, Đông Thu Luyện thấy vậy liền nói: “Đừng sờ nữa, thực không biết xấu hổ!”
“Không xấu hổ!” Tiểu Dịch lúc này đã được Tiêu Hàn ôm vào ngực, hướng về Lệnh Hồ Càn làm mặt quỷ, Lệnh Hồ Càn lập tức thấy túc giận, thằng nhóc này, thế nhưng lại khiêu khích hắn!
“Lệnh Hồ Càn, sao anh lại không chút phẩm hạnh nào vậy, đây là con trai tôi, anh thử động vào thằng bé thử xem…” Âm thanh của Đông Thu Luyện vang lên, trong ngực Đông Thu Luyện ôm một bó hoa cúc màu vàng nhạt, trang phục cô mặc là màu lam, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của cô.
“Đông Thu Luyện, cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao không có phẩm hạnh!” Nhưng Lệnh Hồ Càn thấy tên mỗ nhóc nào đó mở miệng nhưng không ra tiếng, lập tức cơn giận nỗi lên, khẩu hình miệng rõ ràng là “Không có phẩm chất của đàn ông!”
Rất nhanh đã đến chỗ mộ bia của hai người, thoạt nhìn chỉ là mộ bia bình thường, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-y-phu-nhan-lanh-lung/2562557/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.