Editor: Mạc Thiên Y
Sau giữa trưa trời nóng, Cố đại nhân sai lính cần vụ kê một cái bàn nhỏ lên giường gạch trong tây sương phòng. Ngồi xếp bằng trên giường, gã nhấc bình trà đổ trà bích loa xuân ra ba ly đá, sau đó từ trong túi áo lấy ra một thỏi vàng sáng lóa, “cạch” một tiếng ném lên bàn.
Vô Tâm để hai chân trần cũng lên giường, lại gọi Nguyệt Nha đến ngồi. Nguyệt Nha không muốn ngồi quây cùng một bàn uống trà với hai tên đàn ông, bèn lặng lẽ ngồi xuống một góc giường, cúi đầu đùa nghịch hai cái khăn lụa còn mới đến chín phần, muốn xem thử có thể dùng nó may thành một cái túi tiền được không. Vô Tâm nâng chung trà lên nhấp một hớp, phát hiện nước trà còn cho đường, vừa ngọt vừa thoang thoảng thơm, bèn chủ động bưng một ly lên, xoay người đưa thẳng đến cạnh Nguyệt Nha.
Nguyệt Nha không hé răng, song dường như bị hấp dẫn, hai mắt không tự chủ được cứ luôn nhìn lên người hắn. Bỗng thấy trong lòng bàn tay hắn bắc ngang một đường vết thương nhỏ đã trở nên trắng nhạt, cô lập tức ghi nhớ, nghĩ bụng đợi Cố đại nhân ra ngoài, mình phải xem cho hắn một chút mới được, vết thương mà vào nước, thể nào cũng sẽ bị viêm mất.
Cô không nói lời nào, Vô Tâm cũng không nói chuyện, bốn chân lại bò về cạnh bàn, ngồi đối diện Cố đại nhân. Cố đại nhân thấy cục vàng thỏi kia của mình không được ai đếm xỉa đến, bèn duỗi tay đẩy về phía Vô Tâm: “Tạ lễ, nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/3094333/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.