Editor: Mạc Thiên Y
Cố đại nhân húp hết một bát canh thịt nóng ngon lành, sau đó nhấc ống tay áo quệt mồ hôi trán. Hai chân tréo nguẩy nhìn Vô Tâm, gã mở miệng nói: “Tôi có tiền.”
Vô Tâm ngồi ngã trái ngã phải, nom điệu bộ biếng nhác chẳng buồn động, hai mắt cũng như nhắm như không: “Ừ.”
Cố đại nhân vốn suốt ngày cợt nhả, lúc này cũng hiếm thấy nghiêm túc: “Ngày hôm qua tôi ra ngoài một vòng, nghe nói thằng oắt Trương và tên Đinh đầu to xích mích, đang quay ra đánh nhau ở Huyện Văn kìa!”
Thằng oắt Trương là chỉ Trương đội trưởng, Đinh đầu to là Đinh lữ trưởng, đều là kẻ thù của Cố đại nhân. Mà Vô Tâm trên người ấm áp, trong bụng cũng ấm áp, thoải mái đến lười động, ngay cả hô hấp cũng ngừng: “Ừ.”
Cố đại nhân chống tay lên bàn, giữa hai hàng mày rậm toát lên ánh hung tàn: “Tôi muốn lấy tiền ra chiêu binh mãi mã. Chờ hai thằng ngu ấy đánh mệt rồi, tôi lại đánh úp bất ngờ!”
Vô Tâm khẽ gật đầu: “Ừ.”
Cố đại nhân thấy hắn lười đến chẳng nghe vào tai, gấp đến độ dùng ngón tay gõ mặt bàn: “Cho nên tôi muốn đi lấy tiền!”
Vô Tâm khẽ vung tay ra ngoài cửa: “Được, đi lấy đi, hẹn gặp lại.”
Cố đại nhân nhất thời tức méo mũi: “Khốn kiếp! Nếu một mình tôi có thể lấy được, mắc cái đếch gì còn nói với cậu? Tôi cho cậu biết, tôi có ba rương vàng, là năm đó đào mộ tại Phùng Gia Truân mà ra, trị giá bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486400/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.