Editor: Mạc Thiên Y
Đối với núi Thủ Lợn, Cố đại nhân thật sự rất quen thuộc, cho nên đến cả đèn đuốc cũng không chuẩn bị, đội ánh trăng sáng giữa trời thản nhiên bước. Vô Tâm và Nguyệt Nha bước cao bước thấp theo sát, bên tai nghe tiếng côn trùng kêu rả rích, cũng không phải một đêm tịch mịch.
Chẳng mấy chốc, Cố đại nhân bắt đầu chui vào trong lùm cỏ. Muỗi bu thành cụm, hận không thể xơi luôn ba người họ, Cố đại nhân vừa xua muỗi mở đường, vừa chửi thầm, không tự chủ ăn phải vài con. Nguyệt Nha thì rút ra một cái khăn to bằng bàn tay, khua loạn đầy mặt đầu cổ. Vô Tâm lại chả có con nào thèm bu, nhìn Cố đại nhân lại nhìn Nguyệt Nha, hắn xông xáo theo sau.
Chẳng biết đi bao lâu, muỗi vơi dần, Nguyệt Nha rốt cục có cơ hội mở miệng: “Cố đại nhân, tới nơi chưa?”
Cố đại nhân đưa dây thừng cho Vô Tâm, mình thì quơ xẻng mở đường: “Sắp rồi, tôi giấu vàng mà, phải tìm chỗ bí mật chứ?”
Ba người lại đi một lúc lâu, Cố đại nhân rốt cục ngừng bước. Vô Tâm dắt Nguyệt Nha chen lên trước nhìn, chỉ thấy phía trước nhô lên một đụm đất nhỏ trông như cái mộ, bốn phía là rừng già che khuất bầu trời, che cả một nửa ánh trăng, trên đụm đất mọc đầy cỏ dại, không đến gần là tuyệt đối không thấy được.
Cố đại nhân chống xẻng đứng lại, quay sang nói với Vô Tâm: “Cậu xem chỗ này không có gì khác thường chứ? Tôi nói cậu biết, ban ngày cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486398/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.