Editor: Mạc Thiên Y
Nhạc Khởi La nghĩ mình cần phải bồi bổ, thậm chí hy vọng mình tiếp tục trưởng thành, thoát khỏi hình dáng của một trăm năm trước. Cô ta nhận định bản thân là một mỹ nhân, đáng tiếc tuổi tác ngưng đọng tại giai đoạn chớm nở. Một đóa hoa tươi vừa ló nụ, không được nở rộ một lần thật sự là đáng tiếc.
Vểnh cái miệng nhỏ, cô ta say sưa mút thịt non mềm như đậu hũ của đứa bé. Thịt mềm như canh, canh lại sóng sánh như thịt, cô ta ăn cả cái lẫn nước, bỗng hài lòng ợ no một tiếng, cô ta hỏi: “Đại ca, sao anh không ăn?”
Trong làn khói bốc lên, Vô Tâm lắc đầu: “Tôi là người, người không ăn thịt người.”
Nhạc Khởi La phun ra một cây xương nhỏ: “Ai nói người không ăn thịt người? Anh chưa từng thấy người ăn thịt người ư?”
Vô Tâm đáp: “Người bị ăn phải chết, kẻ ăn thịt người cũng sẽ chết. Thay vào đó, chi bằng không ăn.”
Nhạc Khởi La duỗi cánh tay, dùng đũa vơ vét trong nồi: “Đại ca, đáng tiếc máu thịt của anh có độc, nếu không em nhất định nếm thử anh rồi.”
Vô Tâm ngẫm nghĩ, đoạn hỏi: “Đoạn Tam Lang ăn ngon không?”
Nhạc Khởi La đổi thìa, chưa thỏa mãn mà múc thịt nhừ nát ra: “Anh cũng biết đoạn Tam Lang? Đoạn Tam Lang chả có gì hay, lúc ấy em chỉ là thu hồn phách của y ra chơi, chơi chán, liền bảo y đi chết.”
Vô Tâm nở nụ cười: “Nhưng mà nhà họ Đoàn không dễ dàng tha cho cô!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486392/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.