Editor: Mạc Thiên Y
Xuất Trần Tử né được mảnh vỡ thủy tinh, phiêu nhiên bước xuống dạo quanh Vô Tâm một vòng, cuối cùng dừng trước mặt hắn hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Vô Tâm đang âm thầm tính toán, bỗng nghe y hỏi, cũng không nói thật, chỉ cười một cách sâu xa khó hiểu: “Con người của tôi, tăng không tăng tục không tục, cũng không biết rõ đến tột cùng là người như thế nào, phiêu bạt bốn phương, rày đây mai đó mà thôi.”
Trong sân một cơn gió mát lướt qua, hất lên mái tóc đen dài xõa ngang vai của Xuất Trần Tử: “Cậu quen biết kẻ trong quan tài kia?”
Vô Tâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào y: “Vốn là không quen biết, nhưng sau khi trở lại nhân gian, cô ta tự xưng là yêu ta, suốt ngày dính chặt không tha, khiến ta phiền muộn không thôi. Thực không dám giấu diếm, tôi cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nhưng cô ta đạo hạnh thâm sâu, tôi đành bó tay với cô ta.”
Xuất Trần Tử đưa tay nâng cằm, rất ý nhị mà quét mắt nhìn Vô Tâm: “Yêu cậu á?”
Vô Tâm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi có vợ rồi.”
Xuất Trần Tử xòe năm ngón tay cột tóc: “Đạo hạnh thâm sâu?”
Vô Tâm tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, thi thể đã chôn dưới đất cũng có thể bị cô ta triệu hồi ra hại người.”
Xuất Trần Tử buông tay xuống, nhìn hắn qua ngôi rẽ của mớ tóc dài. Mà Vô Tâm không đợi y hỏi lại, trực tiếp làm rõ ý mục đích đến: “Đạo trưởng, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486390/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.