Editor: Mạc Thiên Y
Cố đại nhân ngồi xổm trong bếp nhóm lò, kiểu nào cũng không châm được lửa, trái lại thổi cho phòng bếp khói dày đặc. Gã không rành việc nhà, càng châm càng hỏng, cuối cùng ho khan ầm trời chạy ra.
Đập cửa sổ phòng tây rầm rầm, gã bất đắc dĩ mà kinh động Nguyệt Nha. Nguyệt Nha đang ngủ say, bấy giờ hoang mang nhỏm người nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên cửa sổ thủy tinh tụ một lớp sương mỏng, sân viện ngoài cửa sổ mơ mơ hồ hồ, không phải cảnh tượng khi xưa; mà Cố đại nhân đang dán mặt trên lớp thủy tinh, điên cuồng gọi cô.
Nguyệt Nha hoảng sợ, nghĩ cháy nhà, vội khoác áo bông đẩy cửa ra ngoài: “Chuyện gì thế?”
Cố đại nhân bị sặc khói nước mắt giàn giụa: “Bếp lò làm sao ấy? Không châm lửa được chỉ toàn khói?”
Nguyệt Nha thắc mắc: “Hơn nửa đêm anh châm lửa làm gì? Đói à?”
Cố đại nhân dùng ngón tay cái chỉ ra sau: “Là sư phụ —— sư phụ đang run, có thể là lạnh. Cô nhanh đi đun nước, cho hắn ngâm!”
Nguyệt Nha nghe vậy, vội xoay người chạy ù vào bếp.
Nguyệt Nha thuận lợi nổi lửa, đặt một nồi nước lớn lên bếp: “Ảnh có thể run được rồi hả?”
Cố đại nhân lồng tay áo đứng ở một bên: “Còn có thể rên hừ hừ nữa, ban đêm nếu hắn không rên ra tiếng, tôi cũng không nhớ mà qua xem hắn.”
Nguyệt Nha lập tức quay đầu nhìn gã: “Hiện tại ảnh có dạng gì rồi?”
Cố đại nhân trầm ngâm nói: “Có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486361/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.