Nhạc Khởi La cưỡi cái xác biết đi chạy năm sáu dặm, sau đó đổi qua lừa chạy về huyện Văn. Trên đường chân của cô ngày càng đau, đau đến mức con lừa vấp một cái, tim của cô cũng vấp theo.
Hừng đông trời còn tối, cô rốt cuộc tiến vào huyện Văn, gặp được Trương Hiển Tông đang thấp thỏm đứng ngồi không yên—— Trương Hiển Tông một mực chờ cô về.
Cô vốn là không để Trương Hiển Tông vào mắt, mặc cho Trương Hiển Tông ôm mình từ lưng lừa xuống, cô vẫn xem đối phương là một tên phàm phu tục tử không đáng nhắc tới. Nhưng đợi đến khi Trương Hiển Tông đưa cô vào phòng, hắn lòng như lửa đốt ngồi xổm xuống vén ống quần cô, cô bỗng động lòng, thầm nghĩ: “Ngoài hắn ra, còn ai có thể đối đãi với mình như vậy?”
Trương Hiển Tông không để ý đến thần sắc suy tư của cô, liên tục hỏi: “Rốt cuộc là bị con gì cắn? Dấu răng lớn như vậy, sao có thể là thằn lằn được?”
Nhạc Khởi La lười nhìn hắn, thấy hắn chẳng có chút gì ưa nhìn, nhưng lời nói ra lại mang theo chút ấm ức: “Tôi không biết nó là vật gì, chỉ là có hơi giống thằn lằn, nhưng to hơn thằn lằn nhiều lắm.”
Trương Hiển Tông cuốn ống quần cô lên, cuốn đến cuối cùng còn chừa lại tất chân lông cừu ôm sát chân. Trương Hiển Tông nắm mắt cá chân cô cẩn thận xem xét tất chân của cô, song vẫn chưa phát hiện dấu răng.
“Hình như không cắn xuyên qua.” Trương Hiển Tông thở dài nhẹ nhõm một hơi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486316/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.