Vô Tâm tức tốc chạy trở lại con đường lúc tới. Động tĩnh sột soạt từ bốn phía ngày càng gần, che đi tiếng bước chân bình bịch của hắn. Đèn bão bị hắn ném vỡ, ba người đều rơi vào bóng tối vô hạn, Nhạc Khởi La cùng Trương Hiển Tông không nhìn thấy hắn, hắn lại có thể cảm giác tất cả động tĩnh quanh mình. Một viên đạn xẹt qua đầu hắn, là Trương Hiển Tông bắn vào không trung.
Dưới chân bỗng bước hụt, lúc rơi xuống hắn cuộn người, như một con thú hắn bốn chân tiếp đất lặng lẽ chạy trốn. Bước dài vượt qua xác chết rải rác trên đất, hắn phóng thẳng đến cửa động. Sự vụng về lóng ngóng lúc đến đã biến mất, hắn thoăn thoắt leo trèo nhảy rốt cuộc chui vào động đất. Mặc kệ quần áo đơn bạc trên người, hắn nhắm mắt nằm úp sấp xuống, trườn về trước như một con rắn. Vách động mỗi một chỗ chập trùng ngoắt ngoéo dường như đều được hắn nắm rõ, khuỷu tay đầu gối đều linh hoạt đến trình độ khó tin. Leo khỏi một cái động đất, lại chui vào một cái động đất. Thân thể dài mảnh của hắn gần như dành để xuyên qua đất. Bỗng ngẩng cao đầu, hắn mở choàng mắt thấy được ánh mặt trời sáng rõ!
Leo lên mặt đất, hắn dời tấm sắt lại chỗ cũ, lại trải bùn đất lấp lên. Đứng dậy dạo qua một vòng xung quanh, hắn nghiến răng nghiến lợi dịch một tảng đá thật to, đặt lên nấm mộ giả bừa bộn.
Dựa vào tảng đá ngồi xuống, hắn mới cảm thấy mệt. Rong ruổi cả một đêm, lại chui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-vo-tam/2486300/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.