Suy nghĩ như vậy, nên mấy nhà gần đó cũng không ai dám ở lại, họ rủ nhau dọn nhà đi nơi khác để tránh nạn. Hồi đầu chỉ có mấy nhà gần đó không dám ở, nhưng đêm về bà cố thành tinh đó hay hú lên từng hồi lanh lảnh, dù ở xa nơi đó cả cây số đều nghe rõ mồn một, khiến mấy người ở đó nổi gai ốc cùng mình. Sau cùng, họ lần lượt bỏ lại nhà đi nơi khác sinh sống, rồi một đồn mười, mười đồn trăm, họ đồn bà cố đã mọc nanh dài ở hai bên miệng, ban ngày thường đi tới đi lui quanh vùng để bắt trâu bò lởn vởn gần đó cắn cổ hút máu, khiến con vật chỉ mấy bửa sau là chết, ban đêm thì la hú ầm tròi rồi cười như điên dại. Thôn xóm, quanh đó càng ngày càng vắng lặng, cho tới bây giờ cũng đã hơn sáu năm.
Thầy Tư ngừng kể, quay sang nhìn ba Đợi cùng sáu Ngọc, nói
- Đó, chuyện con tinh già mà hai cậu gặp đêm qua có sự tích là vậy. Hai cậu nghe có
thấy ớn óc hông?
Ba Đợi ngóng cổ lên hỏi
- Từ đó tới giờ, bộ hổng có ai dám trị nó hay sao thầy Tư?
Thầy Tư, lắc đầu trả lời
- Trị nó thì đã có\, nhưng tiêu diệt được nó thì chưa.
Tới phiên sáu Ngọc thắc mắc
- Ủa! trị nó là mần sao, mà tiêu diệt nó là sao vậy thầy tui nghe hỏng hiểu lắm, mà ai cả gan dám làm chuyện này?
Thầy Tư cười lớn, trả lời sáu Ngọc
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775584/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.