Giọng thầy Tư rõ ràng, gọn lỏn
- Chỉ cần điệt được nó là mọi chuyện êm xuôi, nọc độc mà nó để trên lưng cũng sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn.
Sáu Ngọc quay sang vỗ một cái vô vai ba Đợi, giọng mạnh dạn
- Vậy còn chờ gì nữa anh ba.
Ba Đợi gương mặt yểu xìu, miễn cưởng gật đầu giọng yếu như gió thoảng
- Thì đành làm gan một chuyến vậy, chớ biết tính sao.
Thấy hai người đã đồng ý, thầy Tư vui mừng không thôi, ông liền giải thích do đâu mà mình biết hai người nọ là viện binh được sắp xếp tới để tương trợ diệt con tinh nọ, thầy Tư nói
- Trong thời gian ba năm qua, tui nghiền ngẫm tại sao ngoài ngày mùng chín, tháng chín thì có sự tình gì mà thầy tui gọi là sự viện binh trùng cửu. Bởi đã là viện binh phải là con người, mà con người thì có cái gì đó phải dính dáng đến số chín. Tỷ dụ như tên Chín hoặc thứ chín, kế tới là tuổi, có điều vô lý nếu là đứa nhỏ mới chín tuổi mà phải là mười tám, hăm bảy hay ba mươi sáu tuổi chẳng hạn. Bởi suy nghĩ như vậy, nên mỗi năm cứ tới đầu tháng chín, là tui để ý coi có điều khác lạ không, bữa qua không hiểu sao trong bụng cứ nôn nóng vô cùng, linh tính mách bảo dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Nên dù trời đã khuya, cũng phải ra đường đứng chờ và quả nhiên đã gặp hai cậu, bởi vậy tui thấy sự suy nghĩ của mình có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775577/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.