Thời gian thoi đưa, mới đó đã qua mấy chục năm kể từ ngày thầy Tư mất, hai người đệ tử của ông cũng đã hành đạo cứu dời và thành danh. Năm Đức chu du khắp nơi trừ tà tạo phước, sau cùng ông ghé một vùng quê ẩn cư và thu được mấy đồ đệ ưng ý. Còn ba Minh đã thành gia lập thất, ông có sáu người con, trong đó có người con thứ sáu tên Nghĩa là theo nghề của cha.
Bây giờ, sáu Ngọc và Ba Đợi cũng đã lớn tuổi lắm rồi, cả hai con cháu đầy nhà, họ vẫn ở gần nhà nhau và thường qua lại như thuở nào. Bữa đó khi gia đình Sáu Ngọc đang chuẩn bị để sáng mai làm đám giỗ cho cha ông, sáu Ngọc lên tiếng kêu mấy đứa cháu nội ngoại
- Bây nhớ nấu cơm nếp với đậu xanh nghen, chị Mười bây thích món đó lắm
- Dạ, tụi nhớ rồi
Ông sáu Ngọc ngồi chỉ đám con cháu chuẩn bị đồ đạt xong đâu đó, thì vô buồng ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu, chợt nghe tiếng kêu văng vẳng từ ngoài vộng vô.
- Sáu Ngọc, Sáu Ngọc
Nghe tiếng vang thêm mấy lần nữa đã làm ông tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn quanh không thấy ai nên nghĩ mình nằm mơ, vừa mới tính ngủ tiếp lại nghe tiếng kêu từ phòng ngoài vọng vô, sáu Ngọc bước xuống đi ra ngoài. Ra tới nơi, thấy một người mặt bộ đồ màu vàng, đang ngồi quay lưng vô trong mặt hướng ra cửa, thấy cái dáng người kia có vẻ quen quen nhưng nhất thời ông chưa nhớ ra là ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-truyen-thua/2775491/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.