Sau khi giải tỏa được sự nặng nề gánh mãi trong người, Hoàng thở phào một cái, men men theo hành lang hồi nãy với ý định tìm lại cánh cửa của căn phòng đầy âm khí kia, liền lúc đó, một cánh tay chìa ra, túm lấy bả vai cậu, kéo ngược về phía sau.
"Ai... Đau quá. Buông ra."
"Tôi đã nói cậu rồi, mau mau về phòng tiếp khách với bố mẹ cậu đi, kia là nhà kho vật tư y tế của chúng tôi, cậu cứ rình mò như thế là có ý gì?"
"Tôi... Tôi xin lỗi."
Vẫn là cô ý tá khó tính hồi nãy. Cô gái này còn khá trẻ, chắc cũng chỉ trạc tuổi cậu, tóc búi phía sau rất ngay ngắn, nói giọng phổ thông lơ lớ nên cậu đoán chắc cũng là người dân tộc Cơ Tu.
"Không cần xin lỗi. Đi đi và đừng bén mảng tới khu vực này là được."
Cậu nhăn nhăn nhó nhó rời đi khỏi căn phòng ấy nhưng trong lòng đúng kiểu mười vạn câu hỏi vì sao.
Thứ gì càng cấm càng ngăn cản lại chính là thứ khiến người khác tò mò nhất.
Cậu bước rén vào trong phòng, ngồi ngay hàng ghế phía sau hai bậc lão làng là Lâm và Long, ngồi vểnh tai nghe người lớn nói chuyện. Mợ Liên ngồi kế bên thầy Long, còn Ngọc kế bên cậu. Y như rằng cái Ngọc thấy cậu thì mừng rỡ ra mặt. Nó reo lên khe khẽ.
"Anh về rồi. Anh đi đâu mà lâu thế?"
"Ừm à, anh đi ra ngoài quan sát núi rừng đấy mà. Chẳng mấy khi ta lại được gần trời như vậy "
"Vậy lát nữa anh dẫn em tới gần trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671184/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.