"Tôi ổn, cảm ơn cô, Sen. Có lẽ là bùa đã được giải rồi. Vậy... Liên đâu?"
Long ngồi trên giường bệnh, trông rất bình thường, không có chút nào giống như người vừa trải qua cơn thập tử nhất sinh mấy ngày trời.
Sen nhếch môi cười khinh.
"Nó đang ở trong lán của tôi, chưa dám gặp anh vì sợ bùa chưa giải hết."
"Thế... Thế à?"
Long gãi đầu, đúng thật, nếu bùa chưa mất hết công hiệu...
"Bùa giải ổn thoả rồi."
Từ phía ngoài của, thầy Liên đứng trước, phía sau là Liên, đang bẽn lẽn.
"Thầy ạ."
"Ai cho anh gọi tôi là thầy? Vớ va vớ vẩn."
Ông giả vờ cáu giận, nhìn Liên. Sen thấy thế thì phá lên cười.
"Thầy, thầy đừng có làm khó chúng nó."
"Lâm đâu?"
Thầy Liên đảo mắt nhìn quanh lán, từ lúc tỉnh lại cho tới bây giờ, ông vẫn chưa nhìn thấy cậu ta.
"Lâm đang ở trong bản ạ. Giờ tính sao hở thầy?"
Sen giật mình, chết dở, giờ mới nhớ ra...
Thầy Liên ngồi xuống bàn, vuốt râu.
"Bây giờ, Liên và anh đại đội trưởng này mau vào trong rừng đi. Cả Sen nữa. Nếu để cậu ta ở lâu trong đấy, e là lộ chuyện hết ra ngoài. Chỗ họ đang tang trùng tang liên táng, lại còn là hai người quan trọng nhất của làng nữa. Giống như rắn mất đầu vậy. Không ai dẫn dắt, dễ nổi nóng. Phải vào để mà làm rõ chuyện tình cảm dây nhợ lằng nhằng với cô gái kia đi."
"Vâng. Con hiểu ạ."
Nghe lời thầy, ba người chuẩn bị lại vào rừng. Sen thở dài.
"Một ngày hai lần vào nơi ám ảnh này, thật mệt mỏi."
"Em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phap-su-doi-muoi/1671057/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.